Chương 471
Thực sự không còn chút lòng tự tôn nào cả.
Cô mím môi, bất lực cười cười.
Hóa ra mọi chuyện là do cô suy nghĩ quá nhiều.
Vừa nãy cô còn định lên giải thích nghiêm túc cho anh là cô và Chu Tiễn Nam chỉ là bạn bè bình thường.
Nhưng mà?
Cô đã thấy cái gì?
Thật ra chỉ có mỗi mình cô để ý, cũng chỉ có mình cô nhớ mãi không quên thôi.
Người kia đã sớm quên, hơn nữa còn quên hết sạch rồi.
Đáng thương thay, cô vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Ngẫm lại thì thật buồn cười.
Cho dù là qua làn ánh sáng mờ ảo nhưng Nam Khuê cũng có thể nhìn ra, hai cô gái kia rất xinh đẹp.
Người cao gầy, chân dài, nuột nà thẳng tắp.
Quan trọng hơn là ngoài dáng người hoàn hảo, họ còn có làn da rất trắng. Cô nhớ rõ là Lục Kiến Thành từng nói, anh thích con gái da trắng.
Đúng là nghĩ lại thì người đàn ông nào cũng thích kiểu con gái như vậy.
Anh cũng là đàn ông, đương nhiên sẽ không ngoại lệ.
Hơn nữa, với khả năng của mình, anh hoàn toàn có thể có được những người như vậy.
Lục Kiến Thành không động đậy, cũng không duỗi tay, anh tùy ý để hai mỹ nữ kia kéo cánh tay mình, hơn nữa còn dựa càng ngày càng gần.
Không còn dũng khí để nhìn nữa, Nam Khuê kiên quyết xoay người, đẩy cửa phòng ra nhanh chóng đi vào.
Bây giờ cả người cô bị ép đến không thở nổi, cũng không còn bất kì tâm trạng nào.
Vừa bước vào cửa đã thấy đồng nghiệp rót rượu, ai nấy uống cạn.
Khi nâng ly tới chỗ Nam Khuê, cô cũng không biết là vì sao, liền nâng ly lên, uống một hơi hết sạch.
Sau khi uống xong, trái tim cô còn ngột ngạt hơn.
Cô cảm thấy trong lòng như có một tảng đá to đè lên, rất khó chịu.