Chương 467
“Lục Kiến Thành, nếu anh yêu Nam Khuê, thì hãy như một người đàn ông yêu thương cô ấy cho thật tốt, bảo vệ cô ấy; nếu không yêu, hãy buông tay càng sớm càng tốt, đừng làm lãng phí cuộc đời của cô ấy.”
Lục Kiến Thành cười nhạt: “Anh yên tâm, tôi sẽ không cho anh có cơ hội này đâu.”
“Tốt nhất là thế.”
Cuộc nói chuyện cuối cùng lại là giương cung bạt kiếm rõ ràng.
Hai người cụt hứng bỏ về.
Đây cũng giống như là kết quả của lần gặp trước đây.
Kể từ lần trước sau khi Lục Kiến Thành bỏ đi trong cơn tức giận, mấy ngày liền anh và Nam Khuê không có bất cứ liên lạc gì.
Thứ sáu, khóa đào tạo nhân viên mới của bệnh viện kết thúc, theo truyền thống, có một bữa tiệc tập thể cho nhân viên mới.
Địa điểm diễn ra bữa tiệc là ở một phòng riêng trong nhà hàng sang trọng.
Nghe nói đây là địa điểm tư nhân được trang trí vô cùng đắt tiền và sang trọng ở thành phố này, nếu không phải là người có tiếng tăm thì căn bản không thể vào được.
Vì vậy, khi mọi người bước vào đều vô cùng sững sờ và ngạc nhiên.
Một vài nhân viên mới hiếu kỳ hỏi: “Chủ quản Lưu, bữa tối này là công ty trả tiền đúng không, sẽ không để chúng tôi tự thanh toán đâu đúng không? Nghe nói chi tiêu ở đây bình quân đầu người đến mấy nghìn, tôi mới đi làm nên trong túi còn không có tiền mà ăn cơm.”
Nhân viên bên cạnh cười nói:” Đừng nói là mới đi làm, dù cho là làm mấy năm rồi tôi cũng chẳng nỡ ăn ở đây, một bữa cơm mà một tháng lương cũng hết.”
Nghe mọi người thắc mắc, chủ quản Lưu liền cười giải thích: “Mọi người không cần lo lắng, toàn bộ bữa tối hôm nay đều do bệnh viện trả, nói chính xác hơn là do Quý Viện trả.”
“Quý Viện?”
Có vài nhân viên đang tán gẫu vừa nghe thấy cái tên này, hai mắt lập tức sáng lên, tràn đầy hứng thú hỏi: “Chủ quản Lưu, chị mau nói đi, sao Quý Viện lại mời chúng tôi bữa ăn này, chúng tôi còn chưa chính thức gặp mặt anh ấy nữa!”
“Chuyện này, nói ra cũng thật là trùng hợp, tôi nghe nói một năm nọ, Quý Viện tình cờ mời nhân viên mới đi ăn tối, sau đó, mọi người đều bày tỏ rằng điều đó là không công bằng, Quý Viện của chúng ta đâu thiếu tiền, vẫy tay một cái, liền trở thành truyền thống của bệnh viện, nhân viên mới mỗi năm, anh ấy đều mời đi ăn.”