Chương 287
Quả nhiên, ai đó đã ngay lập tức đen mặt.
Lục Kiến Thành đưa tay về phía Nam Khuê, ngay sau đó, Nam Khuê đã cười và xin tha: “Anh đẹp trai, anh đẹp trai, anh là người đẹp trai nhất.”
“Đẹp trai nhất trên đời.”
“Không được rồi Lục Kiến Thành, mau dừng lại, em cười đau cả bụng rồi.”
Nam Khuê nhẹ giọng xin tha, cuối cùng, Lục Kiến Thành mới bỏ qua cho cô.
Ăn xong bữa sáng, Lục Kiến Thành đi làm, trước khi đi anh đột nhiên hỏi cô một cách khó hiểu: “Hôm nay em ở nhà cả ngày à?”
“Ừm, đúng vậy!”
Lúc đó, Nam Khuê vẫn còn chưa hiểu gì.
Thế nhưng, một giờ sau, khi Lâm Tiêu đứng trước cổng, Nam Khuê cuối cùng cũng hiểu ra.
Hóa ra là phái Lâm Tiêu đến tìm cô.
“Thiếu phu nhân, tổng giám đốc Lục bảo tôi đến, ngài ấy đã chuẩn bị cho cô một món quà nhỏ.” Lâm Tiêu cười cung kính nói.
Nam Khuê nhìn những chiếc hộp lớn nhỏ phía sau cậu, thì nghi hoặc hỏi: “Cậu có chắc là món quà nhỏ không?”
“Vâng, tổng giám đốc Lục nói như vậy ạ, nhưng mà thiếu phu nhân, cô phải đợi thêm một chút rồi, để chúng tôi sắp xếp một chút đã.”
Quà gì mà còn phải sắp xếp nữa.
Làm gì mà bí ẩn như vậy.
“Vậy các cậu cần bao lâu?”
“Khoảng một tiếng ạ.”
“Được.”
Sau đó, Nam Khuê nhìn Lâm Tiêu sai người lần lượt mang những chiếc hộp lên tầng hai.
Cô đếm qua những chiếc hộp lớn nhỏ, ừmmm, chắc phải có tầm trăm cái.
May mà có nhiều người, nếu không thì không biết mấy cái hộp này phải bê đến khi nào!
Nam Khuê đến thư phòng để đọc sách, bởi vì đang đắm chìm trong việc phân tích ca bệnh, cho nên thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Rất nhanh, đã được một giờ đồng hồ.