Chương 1731
Nhưng Lục Minh Bác biết ông không thể nào trả lời câu hỏi này.
Vì cả đời này, từ đầu đến cuối của ông và Hạ Nhu đều là sai lầm.
Dây dưa nhiều năm như vậy cũng nên chấm dứt từ sớm rồi.
Chỉ là ông không ngờ sẽ dùng cách như thế này.
“Lục Minh Bác, ông đi đi, ông xem như không có đứa con trai như tôi đi, tôi cũng không có người cha như ông, chúng ta vĩnh viễn đừng gặp lại nhau nữa.”
“Chú ý giữ gìn sức khỏe, chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
Để lại câu nói cuối, bóng dáng già nua của Lục Minh Bác nặng nề xoay đi.
Trong linh đường, Quý Dạ Bạch ôm ảnh chụp, quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết: “Mẹ, con đã làm theo di nguyện của mẹ rồi, đến lúc mẹ chết rồi mẹ cũng suy nghĩ cho ông ta.”
“Mẹ nói chỉ có như vậy thì ông ta mới có thể quên đi tất cả để bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng ông ta căn bản không có quan tâm đến chuyện mẹ qua đời, ông ta như không chờ kịp nữa vậy.”
Bên ngoài linh đường, Lục Minh Bác nghe rõ từng chữ một.
Môi mỏng hơi hé, ông nhẹ nhàng nói một câu: “Hạ Nhu, cảm ơn bà!”
Về phần Quý Dạ Bạch, ông cũng không giải thích.
Vì ông biết quan hệ cha con này của hai người họ cũng là một sai lầm.
Đã như vậy thì cá nên quay về nước, quên đi chuyện trên bờ mới là cách tốt nhất.
Để anh ta hoàn toàn quên đi sự tồn tại của người cha này, để anh ta hết hoàn toàn hi vọng thì anh ta mới có thể bước ra khỏi quá khứ, thật sự bước về phía trước.
Giờ phút này, tất cả yêu hận tình thù, tất cả mọi ân oán khúc mắt đều được kết thúc bằng một dấu chấm.
Tháng ba mưa nhỏ tí tách rơi.
Ngày hôm nay cũng là ngày giỗ của ông cụ Lục.
Người một nhà đều mặc quần áo màu đen, trước ngực là một bông hoa trắng nhỏ, đi đến nghĩa trang.
Mặt đất ướt sũng, nhưng cơn mưa nhỏ đột nhiên dừng lại.
Lần này, tâm trạng của mọi người không còn bi thương và đau buồn nữa.
Thời gian đã xoa dịu rất nhiều nỗi đau, nhưng kí ức vĩnh viễn sống mãi trong lòng.