Chương 1210
Đồng thời, tiểu Niệm Khanh cũng bỏ hai tay che mắt mình xuống.
Khi đèn trong căn phòng sáng lên, vào thời khắc nhìn thấy rõ được bày trí trong phòng, Niệm Khanh lập tức khoa tay múa chân vui mừng khôn xiết.
Cậu bé tràn đầy sức sống, vui vẻ mà chạy vào trong.
Sau đó, cậu bé giống như một đứa trẻ tràn đầy hiếu kỳ mà nhìn khắp căn phòng.
“Woa, thế giới dưới đáy biển, cha ơi, cha lợi hại quá!”
So với sự tán thưởng qua lại của tiểu Niệm Khanh, cách vui mừng của Tư Mặc lại hoàn toàn khác.
Cậu bé cứ đứng nguyên ở vị trí cũ, sau đó ngẩng đầu lên, cảm thán mà nhìn toàn bộ căn phòng.
Chuyện này khiến chúng quá bất ngờ rồi.
Cha đã bày trí căn phòng thành một thế giới dưới đáy biển, tuy rằng những bức vẽ là cố định, những chú cá ở bên trong cũng không cử động, nhưng như thế này cũng đã quá tuyệt đẹp rồi.
Không những thế, tất cả những vật dụng được bố trí trong căn phòng đều có liên quan đến biển.
Các loại cá nhỏ, san hô, sứa, còn có rất nhiều sinh vật dưới đáy biển khác nữa.
Ngoài vô số các đồ dùng có thiết kế hình dạng san hô ra, bên trong phòng còn có cả san hô thật được đặt trong bể nước nữa.
Đặc biệt là sứa, trong phòng có rất nhiều các loại bể nước khác nhau, không chỉ kiểu dáng của bể nước rất đẹp, mà những chú sứa ở bên trong lại càng đẹp hơn, đặc biệt khi đặt dưới ánh đèn chiếu vào, nó phát ra ánh sáng rất rực rỡ.
Cá thì càng không cần nói đến rồi, đủ các loại cá với đủ màu sắc, kiểu dáng đang bơi lội tung tăng vui vẻ trong bể.
Cả căn phòng, còn chỗ nào giống là một phòng bệnh nữa chứ.
Hoàn toàn đã trở thành một đại dương thu nhỏ rồi.
Ngoài những thứ này ra, trong phòng còn có rất nhiều sách khoa học, đủ loại hình dáng mới lạ, quả thức khiến cho hai cậu bé nhìn mãi không hết.
Tiểu Niệm Khanh đã hoàn toàn bị thu hút rồi, cậu bé sớm đã quên mất đây là bệnh viện.
“Cha ơi, cha lợi hại quá đi, con rất thích nơi này.” Tiểu Niệm Khanh vui vẻ nói.