Chương 121
“Yên tâm đi, trước khi chưa sắp xếp mọi chuyện xong xuôi thì cha sẽ không nhắm mắt đâu.”
Lục Kiến Thành nhanh chóng đứng trước giường bệnh.
Trong mắt anh đều là tia máu, hốc mắt ẩm ướt.
Anh đưa tay, cẩn thận cầm tay ông cụ, gom hết dũng khí mới lên tiếng: “Ông nội, con đây.”
“Ông cũng không nhiều lời nữa, với con, ông nội chỉ có một tâm nguyện, con có thể đồng ý với ông nội không?”
“Ông nội ngài nói đi.”
“Sau khi ông nội đi, người ông nội không yên tâm để lại nhất chính là con nhóc kia, cho nên không được ly hôn với con bé, con phải chăm sóc con bé thật tốt, che chở cho con bé, yêu con bé, Kiến Thành, con có thể làm được không?”
“Được.”
Lục Kiến Thành cúi đầu: “Ông nội, con đồng ý với ông.”
“Được.” Ông cụ vô cùng vui mừng, cười vui vẻ nói: “Vậy ông nội yên tâm rồi.”
“Đi gọi đứa nhỏ kia vào đi.”
Nam Khuê là người cuối cùng đi vào.
Đến cửa, cô mạnh mẽ lau nước mắt.
Cô biết ông nội muốn thấy cô cười, ông nội không muốn để cô khóc dù chỉ một chút.
Cho nên cô phải nhịn, cô không thể khóc, cô nhất định không thể khóc.
Thật vất vả lắm mới điều chỉnh được cảm xúc, Nam Khuê cố gắng cười, đến bên người ông cụ, nắm chặt lấy tay ông.
“Ông nội, con là Khuê Khuê.”
Nam Khuê vẫn luôn cố gắng chống đỡ, cũng luôn nói với mình phải mỉm cười.
Nhất định phải dùng vẻ mặt tốt nhất để nói chuyện với ông nội, để ông nội vui vẻ, đừng khiến ông nội lo lắng.