Chương 1151
“Mẹ cháu.”
Dù sao nói cũng đã nói rồi, bạn nhỏ Lục Tư Mặc dứt khoát thoải mái thừa nhận.
Trái tim Lục Kiến Thành đã kích động đến mức không thể diễn tả bằng lời, song, anh vẫn cố nén sự điên cuồng, bởi vì anh vẫn còn có những lời quan trọng hơn muốn hỏi.
“Vậy con thì sao? Con tên gì? Mấy tuổi rồi?”
“Con tên Lục Tư Mặc con năm nay năm tuổi.”
Năm tuổi?
Hoàn toàn chính xác.
Trái tim của Lục Kiến thành càng lúc càng điên cuồng.
Hít sâu một hơi, anh cố gắng để cho mình bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, tất cả những cố gắng ấy hết thảy đều vô ích.
Năm năm rồi, anh đã dằn vặt suốt năm năm và cũng đã giày vò suốt năm năm.
Anh luôn cho rằng Khuê Khuê đã rời bỏ thế giới này, cũng luôn cho rằng cuộc đời của mình đã nhìn thấy điểm cuối, không còn bất cứ mong đợi và bất ngờ nào nữa.
Chính vào lúc anh tuyệt vọng nhất thì đột nhiên, ông trời lại dành cho anh một bất ngờ lớn lao.
Bây giờ, không chỉ Khuê Khuê không rời đi.
Thậm chí đứa con trong bụng cô cũng bình an vô sự đứng ở trước mặt mình.
Đây thực sự là một món quà của ông trời.
Lại nhìn cậu bé rất giống mình trước mặt, vành mắt Lục Kiến Thành ngay lập tức đỏ lên, sau đó nước mắt lưng tròng.
Đưa tay ra, đôi tay anh run run ôm lấy hai má của bạn nhỏ Lục Tư Mặc.
Lúc anh mở miệng, một dòng nước mắt nóng hổi lăn dài từ trong mắt anh: “Tư Mặc, Tư Mặc…”
Lục Kiến Thành lẩm nhẩm nói thầm cái tên này.
Làm sao anh lại không hiểu được đây?
Tư Mặc chính là Tư Mộ, là nhớ nhung và yêu thương.
Ngay cả trong cái tên của đứa bé cũng ẩn chứa tình yêu sâu đậm của Khuê Khuê dành cho anh, làm sao anh lại đọc không hiểu được đây?
“Tư Mặc…” Đôi môi run rẩy, Lục Kiến Thành vuốt ve khuôn mặt của đứa trẻ: “Tư Mặc ngoan, ta là cha con!”