Chương 1006
Anh nhìn chiếc váy cưới, trước mặt đã hiện ra cảnh tượng Nam Khuê mặc váy cưới mỉm cười, từng bước từng bước đi về phía anh.
Thậm chí, anh còn dang rộng vòng tay để ôm cô.
“Khuê Khuê, em thật đẹp!”
Anh nhẹ giọng nỉ non, dùng sức ôm chặt hai tay.
Thế nhưng, khi chẳng ôm được gì.
Khi tất cả trước mắt đều hóa thành bong bóng, hóa thành tro tàn, anh lại lần nữa đỏ mắt.
“Khuê Khuê, chiếc váy cưới anh đặt cho em đã về rồi, nó rất đẹp.”
“Chờ khi nào em mặc nó lên chắc chắn sẽ còn đẹp hơn!”
“Tuy rằng không biết em đang ở đâu, nhưng mà, anh sẽ chờ, đợi đến khi em mặc chiếc váy cưới này.”
Lúc rời đi, cuối cùng Lục Kiến Thành vẫn lưu luyến không rời.
Anh lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Sau đó đăng lên vòng bạn bè, kèm theo một đoạn văn: “Váy cưới rất đẹp, nếu em mặc lên, chắc chắn sẽ càng đẹp hơn!”
Anh không trực tiếp gửi cho Nam Khuê, mà đăng lên vòng bạn bè.
Bởi vì anh biết, cho dù anh gửi cho cô, cô cũng sẽ không trả lời.
Vì vậy, anh đã chọn cách này để gửi chiếc váy cưới cho cô xem.
Cũng là để nói với mọi người rằng anh đang chờ cô.
Khi Nam Khuê nhìn thấy bài đăng này trên vòng bạn bè, là vào buổi trưa.
Lúc đó cô vừa mới tan ca chiều, khi lướt đến tin này, cô suýt chút nữa tưởng mình đọc nhầm.
Thế nhưng, tuy đã làm mới nhiều lần.
Tin này vẫn còn trong vòng bạn bè của cô.
Lúc này cô mới biết, cô không nhìn lầm, cũng không có hoa mắt.
Nhìn thấy ảnh chiếc váy cưới, cô ấn mở ra, hai ngón tay cẩn thận phóng to, rồi lại phóng to.
Mãi cho đến khi không thể phóng to được thêm nữa, cô mới nhẹ nhàng di chuyển, xem từng chút từng chút một.
Rõ ràng chỉ là một bức ảnh, nhưng Nam Khuê lại nhìn cả tiếng đồng hồ.