“Ừm, tổng giám đốc Lục và cô Phương đang ở bên trong.” Lâm Tiêu trả lời.
Đẩy cửa phòng ra, Nam Khuê đi vào.
Bên trong phòng rất lớn đến mức cô bước vào mà không ai nhìn thấy cô.
Vài phút sau, Nam Khuê cuối cùng cũng đi vào bên trong cùng.
Đập vào mắt là hình ảnh Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên đang ôm nhau, giống như cặp đôi đang yêu sống chết dựa vào nhau.
Mặc dù đã tưởng tượng họ sẽ ôm nhau như thế nào, nhưng tưởng tượng là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Trong phòng, rất yên tĩnh.
Nam Khuê cứ đứng như vậy, đứng nhìn bọn họ ôm nhau.
Cô thậm chí còn muốn xem bao lâu bọn họ mới nhìn thấy cô.
Cô không biết chính là Phương Thanh Liên đã sớm thấy cô, chẳng qua làm bộ như không thấy mà thôi.
Mà Lục Kiến Thành, mấy lần muốn đẩy Phương Thanh Liên ra, đều bị kéo lại.
Vì vậy, cái ôm kéo dài vài phút.
Cuối cùng, vẫn là Lục Kiến Thành kiên định đẩy Phương Thanh Liên ra.
Vừa đẩy ra, anh lập tức nhìn thấy Nam Khuê.
Trong nháy mắt, anh cảm thấy kinh ngạc cùng bối rối: “Nam Khuê, sao em lại tới đây?”
“Em không thể đến đây sao?”
So với Lục Kiến Thành đang hoảng loạn, Nam Khuê lại có vẻ bình tĩnh khác thường.
“Không có, anh không phải có ý này.”
Lục Kiến Thành đi tới nắm tay cô: “Vết thương thế nào? Bác sĩ nói sao?”
“Không có gì đáng ngại.”
Cô nói xong, nhìn về phía Phương Thanh Liên: “Cô ấy thì sao? Tình hình thế nào rồi?”
“Chảy rất nhiều máu, may mắn đưa tới kịp thời, đã truyền máu, may miệng vết thương cũng không sâu, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khôi phục.” Lục Kiến Thành nói.
“Ừm, vậy là tốt rồi.”
Tuy cô không thích Phương Thanh Liên.
Nhưng cô cũng không hy vọng Phương Thanh Liên chết, cô không có ác độc như vậy.
Hơn nữa, một khi một số người vắng mặt, họ sẽ biến thành bạch nguyệt quang, trở thành một sự tồn tại vĩnh cửu.
Hiển nhiên, cô cũng không muốn Phương Thanh Liên trở thành sự tồn tại này trong cuộc sống của Lục Kiến Thành.
Điều này sẽ chỉ làm cho họ vĩnh viễn cách một dòng sông, không bao giờ có thể vượt qua.
“Đêm đã khuya, em phải trở về ngủ, anh có muốn về không?” Nam Khuê hỏi.
Lục Kiến Thành vừa mở miệng ra, còn chưa trả lời.
Đột nhiên, Phương Thanh Liên từ trên giường đi xuống, lập tức nhào vào lòng Lục Kiến Thành.
Cô ta ôm lấy Lục Kiến Thành, giống như một con chim nhỏ sợ hãi, đáng thương nói: “Kiến Thành, đừng đi được không? Xin hãy anh ở lại với em.”
“Em thật sợ, em thật sự rất sợ, anh đã nói sẽ ở cùng em, xin anh, đừng bỏ em lại một mình.”
Phương Thanh Liên ôm chặt cánh tay anh, khuôn mặt dàn dụa nước mắt.
Nam Khuê thản nhiên nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Anh tự quyết định đi, em cho anh năm phút.”
Phương Thanh Liên khóc lóc thảm thiết: “Kiến Thành, đừng, cầu xin anh đừng…”
Nước mắt của cô ta giống như biển bị vỡ bờ.
Khóc vừa nhiều vừa lâu
Ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn về phía Nam Khuê.
Cô quay lưng lại với anh, vì vậy anh không thể nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của cô.
Nhưng cho dù là đưa lưng về phía anh, Lục Kiến Thành cũng nhìn thấy động tác Nam Khuê đưa tay lau mặt, một cái, rồi lại một cái.
Cô đang khóc sao?
Cho nên mới xoay người lại, đưa lưng về phía anh một mình yên lặng khóc, không muốn để cho anh nhìn thấy.
Rồi lại nhìn Phương Thanh Liên, cô ta khóc lóc đau đớn, giọng nói đáng thương, bộc lộ tất cả sự yếu đuối và sợ hãi của cô ta, ra trước mặt anh.
Vào lúc đó, Lục Kiến Thành thậm chí còn nghĩ, nếu cô cũng có thể giống như Phương Thanh Liên kéo cánh tay anh, tỏ ra yếu đuối với anh, làm nũng với anh.
Anh có thể không quan tâm đến bất cứ điều gì, nắm tay cô cùng nhau về nhà.
Thế nhưng, Nam Khuê thì không.
Trong một thời gian dài kể từ khi kết hôn, cô rất ít khi làm nũng.
“Bây giờ em đã không sao, nếu như anh ở tại đây, đối với em, hay đối với anh, đều không tốt.” Lục Kiến Thành nhìn về phía Phương Thanh Liên, trực tiếp từ chối.
Phương Thanh Liên cắn môi, nước mắt điên cuồng rơi xuống: “Không, em không muốn, em không muốn anh đi.”
“Kiến Thành, em thật sự rất sợ, anh đừng đi được không? Chỉ cần đêm nay thôi, em sẽ không tham lam, chỉ cần đêm nay là đủ rồi.”
Lục Kiến Thành cau mày, ánh mắt anh vẫn dừng lại trên người Nam Khuê.
Thật ra, anh rất hy vọng cô có thể xoay người lại, bá đạo nắm lấy tay anh, nói với Phương Thanh Liên: “Lục Kiến Thành là chồng tôi, xin lỗi, đêm đã khuya, chúng tôi phải về nhà, cô Phương một mình nghỉ ngơi thật tốt.”
Thế nhưng, anh đã không mong đợi được cái gì.
Cô vẫn đưa lưng về phía anh, sống lưng thẳng tắp, giống hư không nghe thấy Phương Thanh Liên nói gì cả.
Hay là cô cảm thấy, lời nói của Phương Thanh Liên không liên quan gì đến cô.
Có lẽ trong lòng cô, thật sự không quan tâm anh có đi cùng cô hay không? Anh có về nhà hay không!
Không quan tâm, cô không quan tâm.
Nghĩ tới đây, Lục Kiến Thành đau đớn nhắm mắt lại, trong lòng chua xót.
Anh chợt nhớ lại đêm qua, khi anh đè cô ờ dưới thân, cô nói không muốn.
Có lẽ khi đó, cô thật sự không muốn, ngàn vạn lần không muốn.
Anh lại nhớ tới, lúc trước khi anh đề nghị ly hôn, cô đồng ý rất dứt khoát, như kiểu không thể chờ đợi thêm được nữa.
Và cuối cùng, sở dĩ hai người không ly hôn, cũng là bởi vì ông nội.
Cho đến bây giờ, trong lòng cô luôn luôn nghĩ tới, yêu điên cuồng, vẫn là người đàn ông kia sao?
Người đàn ông đã chiếm hết trái tim cô trong suốt mười năm.
Giờ phút này, Lục Kiến Thành phát hiện anh rất ghen tị.
Không đợi Lục Kiến Thành trả lời, Phương Thanh Liên rốt cục cũng buông tay ra, cắn môi đáng thương nói: “Xin lỗi Kiến Thành, là em đã yêu cầu quá đáng, em không nên làm khó anh, cũng không nên đòi hỏi anh.”
“Là em đã sai, em quên mất thân phận của anh, quên mất anh muốn về nhà với Nam Khuê, thực xin lỗi.”
Nói xong, Phương Thanh Liên trở lại giường.
Đột nhiên, cô ta nhặt con dao bên cạnh mình, rồi hướng về phía chính mình.
Lục Kiến Thành nhanh mắt, lập tức xông lên, hất dao ra, đồng thời nhìn về phía Phương Thanh Liên tức giận: “Em đang làm gì vậy?”
“Không liên quan đến anh.” Phương Thanh Liên lạnh lùng nói.
“Anh nói đúng, nếu anh đã kết hôn rồi, muốn về nhà với vợ, chuyện của em không có bất kỳ quan hệ gì với anh.”
“Hôm nay, bất kể em chết hay sống, đều không liên quan gì đến anh.”
Nói xong, Phương Thanh Liên lại khom lưng cầm lấy đao.
Lục Kiến Thâm rút con dao trong tay cô ta ra, ném vào thùng rác, tức giận nói: “Thật là hồ đồ.”
“Kiến Thành, anh có biết hôm nay em sợ hãi, và tuyệt vọng như thế nào không? Người đàn ông kia vừa già vừa béo, bây giờ em nhớ lại đều cảm thấy ghê tởm, cả người phát run.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!