Lúc đầu, mắt của cô chỉ nhìn thấy mờ mờ.
Nhưng rất nhanh, gương mặt của Lục Kiến Thành hiện ra ngày càng rõ ràng hơn.
Khi phát hiện cô đã tỉnh lại, Lục Kiến Thành cũng không khống chế được bản thân nữa.
Anh cúi người xuống, dùng hai tay ôm lấy gò má của Nam Khuê rồi kích động mà hôn lên trán cô một cái: “Bà xã, cuối cùng em cũng đã tỉnh lại rồi.”
Mãi cho đến lúc này, anh mới có thể thật sự buông bỏ sự lo lắng và sợ hãi trong lòng.
Nam Khuê mấp máy môi, khi vừa mới định mở lời thì phát hiện cổ họng mình rất khô, căn bản không thể phát ra tiếng được.
Biết trong lòng cô đang quan tâm nhất điều gì, Lục Kiến Thành lập tức nắm chặt lấy tay cô rồi dịu dàng nói: “Anh biết em đang muốn hỏi gì, yên tâm đi, em bé rất ổn, rất khỏe mạnh.”
“Là một cô công chúa, vô cùng đáng yêu.”
Nghe thấy lời này, Nam Khuê cuối cùng đã yên tâm.
Sau đó, gương mặt tái nhợt của cô đã từ từ lộ ra nụ cười.
Thật tốt, con gái của cô rất khỏe mạnh.
Đối với người mẹ thì đây chính là câu nói tuyệt vời nhất.
Tư Mặc và Niệm Khanh cũng đã không kìm được nữa mà vội vã chạy lại vây quanh cô.
Nhìn thấy Nam Khuê tỉnh lại, chúng vô cùng vui mừng.
“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng đã tỉnh lại rồi!”
“Chúng con rất nhớ mẹ!”
Có thể do đã trải qua nỗi hoảng sợ suýt mất đi Nam Khuê nên hai cậu bé không còn hoạt bát như mọi khi mà ngược lại lại khá trầm tính và ngoan ngoãn.
Hai cậu bé mỗi người một bên kéo lấy tay Nam Khuê, chúng dùng đôi mắt trong veo nhìn cô thật kỹ, giống như thể chỉ cần nhắm mắt một cái là mẹ sẽ biến mất vậy.
“Xin lỗi các con, mẹ làm các con phải lo lắng.”
Nghĩ đến việc nghe thấy tiếng khóc xé lòng của mấy đứa trẻ khi cô còn nửa tỉnh nửa mê, trái tim của Nam Khuê liền tan nát.
“Mẹ yêu các con, cũng yêu em gái nữa, thế nên mẹ nhất định sẽ không bỏ lại các con đâu.”
“Niệm Khanh đừng sợ, Tư Mặc cũng đừng sợ, mẹ sẽ luôn ở bên các con mà.”
Nghe thấy lời hứa của Nam Khuê, hai cậu bé cũng không kìm được nữa mà trực tiếp khóc òa lên.
“Mẹ ơi, mẹ không được lừa bọn con nhé!”
Nam Khuê yếu ớt mỉm cười gật đầu: “Ừm, mẹ nói được làm được. Vậy các con đừng khóc nữa nhé, mẹ thích nhìn các con cười cơ.”
“Dạ.”
Sau khi trả lời một các dứt khoát, hai cậu bé liền lập tức lau đi nước mắt, sau đó ôm lấy cánh tay của Nam Khuê rồi nở nụ cười rạng rỡ.
“Ngoan quá!”
Nam Khuê duỗi tay ra vuốt ve gò má của hai cậu nhóc, vô cùng vui mừng.
“Nam Khuê”
Đột nhiên, một giọng nói vừa già nua vừa xa lạ truyền đến tai cô.
Nam Khuê quay người lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Cố Ngôn Bân.
Nhìn thấy cô nhìn mình, Cố Ngôn Bân rất kích động, ông ấy duỗi tay ra dường như lập tức muốn đến nắm lấy tay Nam Khuê.
Nhưng, ông ấy lại liều mạng mà kìm lại.
Cuối cùng, ông kìm nén sự kích động rồi từ từ nói một câu: “Vừa hay có việc đi đến bệnh viện, nghe nói cháu sinh con rồi nên bác đến đây thăm.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Khóe miệng của Nam Khuê nhếch lên mỉm cười để cảm ơn sự thăm hỏi của ông ấy.
“Nếu như cháu đã không sao rồi thì bác cũng không làm phiền cháu nghỉ ngơi nữa.”
Nói xong, Cố Ngôn Bân đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Lục Kiến Thành lập tức đi theo ông ấy, khi nhìn thấy dáng vẻ dựa vào tường của ông ấy, anh liền chủ động đi tới: “Tại sao bác không nói ra thân phận của mình? Khuê Khuê vẫn luôn tìm bác, cô ấy rất muốn gặp bác đấy.”
Cố Ngôn Bân gật đầu: “Bác biết, bác cũng rất muốn được nhận lại con bé, nhưng con bé vừa mới hồi phục lại, bây giờ còn cần phải nghỉ ngơi, không được quá kích động. Vài ngày sau, đợi con bé xuất viện, vết thương không còn đau nữa thì sẽ nói cho nó biết vậy.”
Lục Kiến Thành gật đầu: “Vâng, đến lúc đó con sẽ sắp xếp.”
“Cảm ơn!” Cố Ngôn Bân chân thành cảm kích nói.
“Cha” Lục Kiến Thành tiên phong gọi ra cách xưng hô này: “Cha đừng nói như vậy, nếu cha là cha của Khuê Khuê thì cũng chính là cha của con rồi.”
“Được.” Cố Ngôn Bân vỗ vai Lục Kiến Thành, cảm thấy vô cùng vui mừng.
Sau khi trở vào, Lục Kiến Thành đi rót một cốc nước ấm, chuẩn bị cho Nam Khuê uống để đỡ khát.
Nam Khuê lập tức dở khóc dở cười nhìn anh, cô vừa mới phẫu thuật xong, bây giờ thuốc tê đã hết tác dụng nên vết thương trở nên rất đau.
Làm thế nào cô có thể uống nước trong cốc này đây!
Khi cô vừa tính nói, Lục Minh Bác liền đi tới cạn lời mà nhìn Lục Kiến Thành: “Con làm thế này thì bảo con bé uống thế nào? Lấy ống hút cho Khuê Khuê uống đi.
Lúc này Lục Kiến Thành mới phản ứng lại, anh lập tức vỗ vỗ đầu mình rồi ngại ngùng nói: “Con kích động quá nên quên mất.”
Lục Minh Bác lập tức nói: “Không được nói là quên, chỉ được nói lúc Tư Mặc và Niệm Khanh ra đời con đã không chăm sóc rồi, nên bây giờ con nhất định phải đảm đương tất cả nhiệm vụ của một người cha, toàn tâm toàn lực chăm sóc cho con gái mình.”
Nam Khuê đã uống nước xong, cô nhịn không được mà nói đùa: “Vẫn là cha chu đáo, nói rất có lý, xem ra năm đó cha đã chăm sóc cho mẹ rất tốt.”
Nhắc đến đây, Lục Minh Bác khá tự hào: “Cái đó là đương nhiên.”
Sau đó, ông lại nhìn Lục Kiến Thành rồi nói tiếp: “Năm đó, khi con chào đời, cha đã chăm sóc từng li từng tí đấy. Trong thời gian ở cữ cha không để mẹ con thay tã cho con lấy một lần, nửa đêm lúc con quấy khóc cũng đều là cha dỗ con.”
“Thế nên” chủ đề thay đổi, ông nhìn về phía Nam Khuê: “Bây giờ con chỉ có một nhiệm vụ là ăn ngon, uống kỹ, chăm sóc tốt cho bản thân, còn tất cả những việc khác cứ giao hết cho Kiến Thành.”
Lục Kiến Thành ra sức gật đầu: “Vinh hạnh của con.”
Cuối cùng cũng có một chút sức lực, Nam Khuê nóng lòng hỏi: “Con đâu rồi? Em muốn nhìn nó.”
“Anh đi bế tới cho.”
Lục Kiến Thành lập tức đi tới chiếc giường nhỏ rồi cẩn thận bế em bé ở trong đó lên.
Nam Khuê nhìn thấy tư thế bế con của anh thì nhịn không được mà bật cười: “Anh thả lỏng một chút, đừng có cứng nhắc như vậy.”
“Con bé nhỏ và mềm quá, anh sợ làm đau con bé mất.” Lời nói của Lục Kiến Thành làm cho người ta dở khóc dở cười.
Lục Minh Bác ân cần nâng giường bệnh của Nam Khuê lên, khi nhìn thấy em bé nhỏ bé trong vòng tay Lục Kiến Thành, cô liền không kìm được mà rơi nước mắt.
“Thật xinh đẹp!”
Em bé quả thật rất xinh xắn, không hề giống dáng vẻ vừa mới sinh ra một chút nào, da của em bé không những không bị nhăn mà còn rất hồng hào mềm mại, như thể động vào thì sẽ vỡ mất.
Điều quan trọng hơn là, khuôn mặt nhỏ nhắn và ngũ quan xinh đẹp kia, vừa nhìn đã biết là một mỹ nhân rồi.
Mắt hai mí cùng với đôi mắt to tròn lại càng là sự xinh đẹp trời ban.
Từ khi Nam Khuê thoát khỏi nguy hiểm tới giờ, em bé vẫn luôn nhắm mắt ngủ.
Nhưng lúc này, cô bé đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra.
“Con yêu, là mẹ đây, con nhìn thấy mẹ không?” Nam Khuê vui mừng vẫy tay.
Lục Kiến Thành cũng kiềm không được mà nói: “Cha là cha của con đây!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!