Tư Mặc kiên cường hơn Niệm Khanh một chút.
Cậu bé không khóc ra tiếng, nhưng nước mắt cũng đã rơi xuống như mưa rồi.
Cuối cùng, cậu bé rột cuộc cũng không kìm được nữa nữa khóc thành tiếng.
“Mẹ ơi.”
“Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ lại bọn con!”
Hai cậu bé khóc vô cùng thương tâm, tiếng khóc cứ nấc lên từng đợt.
Có lẽ là nghe được tiếng khóc của hai người anh nên em bé trong lòng Lục Kiến Thành cũng đột nhiên bật khóc.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Kiến Thành bỗng dưng nảy ra một cách.
Lúc anh bế em bé, đưa theo Niệm Khanh và Tư Mặc đi vào phòng phẫu thuật, trái tim của anh bắt đầu đập điên cuồng.
Anh lo lắng sẽ làm phiền ca phẫu thuật, cũng lo lắng là hai cậu bé sẽ bị dọa sợ khi nhìn thấy bàn phẫu thuật rồi sẽ bị ám ảnh về sau.
Thế nên bên trong phòng phẫu thuật đã bố trí lại một chút, các y bác sĩ sẽ đứng ở một bên thực hiện ca phẫu thuật, còn bốn cha con họ sẽ chỉ đứng ở một bên khác nhìn đầu của Nam Khuê, ở chính giữa sẽ có một tấm vải che lại.
Trên bàn mổ, Nam Khuê nằm yên tĩnh trên đó.
Mái tóc rối bời, gương mặt tái nhợt, nhưng biểu cảm lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Cả người cô giống như không còn thở nữa vậy.
“Khuê Khuê, anh là Kiến Thành đây, anh đưa 3 con đến gặp em đây.”
“Bọn họ đều nói là tình hình của em đang rất nguy kịch, nhưng anh biết rằng em yêu anh, cũng yêu ba đứa con nên em nhất định sẽ không nỡ rời xa bọn anh đâu.”
“Anh biết, em nhất định cũng đang đấu tranh với tử thần, được rồi, anh và các con đều sẽ ở bên cạnh em.”
Sau đó, Lục Kiến Thành nhìn về phía Niệm Khanh và Tư Mặc: “Các con hãy nói những gì mình muốn nói với mẹ ra đi.”
Tư Mặc và Niệm Khanh mỗi người nắm lấy một bàn tay của Nam Khuê.
Bởi vì quá đau lòng nên hai cậu bé vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, bình thường đều là mẹ dạy bọn con phải kiên cường, lần này đến lượt mẹ phải kiên cường rồi.”
“Mẹ ơi, mẹ nhất định phải sớm tỉnh lại, mẹ đừng bỏ lại bọn con, được không ạ?”
“Mẹ ơi, con hứa rằng sau này sẽ càng hiểu chuyện hơn, càng ngoan ngoãn hơn, mẹ ơi, chỉ cần mẹ tỉnh lại thì mẹ bảo bọn con làm gì bọn con cũng đều đồng ý.”
Nói đến đây, hai cậu bé đã hoàn toàn không thể khống chế nổi bản thân nữa rồi.
Chúng nắm chặt tay của Nam Khuê, kìm chế không nổi mà lay lay tay cô.
“Mẹ ơi, con cầu xin mẹ, mẹ đừng chết mà!”
“Mẹ đừng chết!”
Một tiếng khóc “Oe” vang lên, Lục Kiến Thành vội vã bế theo em bé vừa mới sinh đứng trước mặt Nam Khuê.
Mười giây sau, đột nhiên, bác sĩ hét lớn: “Ngừng rồi, máu ngừng chảy rồi.”
“Các bạn nhỏ, nhanh cố lên, nói thêm mấy lời nữa với mẹ đi.”
“Mẹ có thể nghe thấy lời của các cháu đấy.”
Lục Kiến Thành ôm lấy đầu Năm Khuê, rồi hôn lên trán cô một cái.
Vài phút sau, bác sĩ cuối cùng cũng đã có thể thở phào một hơi rồi: “Tốt rồi, máu đã thật sự ngừng chảy rồi.”
Sau đó, bọn họ nở nụ cười mệt mỏi nhìn về phía Tư Mặc và Niệm Khanh: “Các bạn nhỏ, các cháu yên tâm nhé, mẹ đã vượt qua nguy hiểm rồi.”
“Mẹ các cháu nhất định sẽ tỉnh lại thôi, bây giờ các cháu đi ra ngoài trước nhé, được không?”
Đến bây giờ, Lục Kiến Thành vẫn cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ vậy.
“Thật sự đã thoát khỏi nguy hiểm rồi sao?” Anh hỏi một cách máy móc, trong đầu vẫn đầy trống rỗng.
“Yên tâm đi, máu đã ngừng chảy rồi, cô ấy không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, một lát nữa là có thể đưa về phòng bệnh rồi.”
Một lần nữa nghe được câu trả lời chắc chắn của bác sĩ, Lục Kiến Thành mới cảm thấy bản thân sống lại.
Anh của lúc nãy, chỉ như là một cái xác không hồn.
Cúi đầu xuống hôn lên trán Nam Khuê một cái nữa, Lục Kiến Thành xúc động nói: “Bà xã, anh và các con sẽ ở bên ngoài chờ em!”
Lúc anh đứng dậy, một vài giọt nước mắt như sáp nóng rơi trên trán Nam Khuê.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Chúng trong suốt như pha lê, nhưng lại rất nặng nề.
Lúc Lục Kiến Thành đưa ba đứa con đi ra ngoài, mọi người đều nhìn anh đầy mong chờ.
“Máu ngừng chảy rồi, bác sĩ nói là cô ấy đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi.”
Sau khi nghe xong câu này của anh, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Quá tốt rồi.”
Chu Tiễn Nam đã bế Đông Họa đi điều trị rồi, những người khác thì vẫn ở ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi.
Một tiếng sau, Nam Khuê được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Bởi vì các dấu hiệu sống của cô đã ổn định, hơn nữa cũng đã thoát khỏi nguy hiểm nên mọi người đều rất vui mừng.
Trên khuôn mặt cũng không còn nặng nề nữa mà đã từ từ xuất hiện nụ cười.
Lục Kiến Thành trông nom Nam Khuê, hai mắt anh gần như không chớp mà nhìn chằm chằm cô, không nỡ nhìn đi chỗ khác.
Còn có một người đàn ông nữa cũng giống như anh.
Cố Ngôn Bân.
Ông ấy đứng ở phía bên kia của giường bên nghiêm túc nhìn cô.
Càng nhìn, ông ấy lại nghĩ đến bản thân lúc nhỏ.
Đặc biệt là cặp lông mày và đôi mắt, thật sự giống hệt với ông ấy lúc nhỏ.
Quá giống rồi.
Thời gian trêu ngươi, tạo hóa trêu ngươi.
Ông ấy thật sự không biết rằng lúc mình và Thu Thu chia tay, bà ấy đã mang thai.
Càng không biết bản thân có một đứa con gái.
Bây giờ, con gái của ông ấy đã lớn như thế này rồi, cô không chỉ đã kết hôn, gả cho người ta mà còn có ba đứa con đáng yêu như thế này nữa.
Nghĩ một hồi, Cố Ngôn Bân lại nước mắt giàn giụa.
“Khuê Khuê, con gái của cha, đợi con tỉnh lại, cha sẽ bù đắp tất cả tình yêu cha còn nợ con cho con.”
“Sau này có cha ở đây, không ai có thể ức hiếp con nữa đâu.”
Một bên khác, sự chú ý của Lục Minh Bác, Niệm Khanh và Tư Mặc đều đặt hết lên người em bé vừa mới được sinh ra kia.
Mãi cho đến lúc này, mọi người trong phòng mới đột nhiên phản ứng lại một vấn đề.
Hình như bọn họ vẫn chưa biết em bé là trai hay gái?
Trước khi chuẩn bị tuyên bố, Lục Minh Bác vui vẻ nhìn về phía Niệm Khanh và Tư Mặc: “Hai anh trai nói trước đi, các cháu đoán xem đây là em trai hay em gái?”
Hai cậu bé đồng thanh nói: “Đương nhiên là em gái rồi!”
“Kiến Thành, con thì sao?” Lục Minh Bác lại nhìn về phía Lục Kiến Thành.
“Con đều thích.” Anh nói.
Anh thừa nhận, trước đó, khi nhìn thấy những cha mẹ khác có con gái trắng trẻo bụ bẫm thì trong lòng anh thật sự rất muốn có một đứa con gái.
Không phải đều nói con gái chính là tình nhân kiếp trước của cha sao, vừa đáng yêu, dễ thương lại vừa thích làm nũng.
Thậm chí anh còn cảm thấy việc sinh một đứa con gái sẽ giống như phiên bản thu nhỏ của Khuê Khuê vậy.
Thông qua con gái, anh có thể nhìn thấy dáng vẻ trắng trẻo dịu dàng, dễ thương đáng yêu lúc nhỏ của Khuê Khuê rồi.
Nhưng, sau khi trải qua nhiều chuyện như thế này.
Nhất là sau sự việc này, anh đột nhiên cảm thấy là con trai hay con gái cũng không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần là con cô sinh ra, chỉ cần cô bình an thì cho dù là trai hay gái anh cũng đều thích.
Cố Ngôn Bân nhìn thấy mọi người đều đang suy đoán, ông ấy liền chủ động xen vào: “Tôi cũng muốn có một đứa cháu gái.”
“Được, vậy chúng ta tiết lộ đáp án nhé.”
Sau khi vén chiếc áo mỏng của em bé ra xem, Lục Minh Bác vui vẻ nhìn về phía Niệm Khanh và Tư Mặc: “Chúc mừng hai anh trai đẹp trai, ước mơ của các cháu thành hiện thực rồi, là một em gái đáng yêu.”
Nghe xong đáp án, Lục Kiến Thành lập tức rơm rớm nước mắt.