“Ông xã, ở phòng bên cạnh, mau đi cứu Hoạ Hoạ.”
“Nhất định phải đưa cô ấy nguyên vẹn đến cho em, biết chưa?”
Thấy Lục Kiến Thành không nhúc nhích, Nam Khuê gấp đến độ bật khóc, dùng hết sức đẩy anh: “Mau, anh mau đi đi!”
“Khuê Khuê, em bình tĩnh một chút.” Lục Kiến Thành đè vai cô: “Chu Tiễn Nam đã qua đó rồi, em yên tâm, anh ấy sẽ bảo vệ tốt cho Đông Hoạ.”
“Tiễn Nam đi qua đó rồi thật sao?” Nam Khuê lúc này mới bình tĩnh lại.
Lục Kiến Thành dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, anh dùng tính mạng của anh để thề, Chu Tiễn Nam đã đi qua đó rồi.”
Đến lúc này, Nam Khuê mới cảm thấy mọi sức lực trong cơ thể gần như cạn kiệt.
Ngay cả hơi thở cũng đã đến cực hạn.
Lại một cơn đau khác ập đến, Nam Khuê cắn răng, nắm chặt áo của Lục Kiến Thành.
“Kiến Thành, em vỡ nước ối rồi, mau đưa em đến bệnh viện.”
Lục Kiến Thành nhanh chóng bế Nam Khuê lên, vừa lao ra vừa hét lớn “xe cứu thương.”
“Khuê Khuê, em phải kiên trì đấy, xe cứu thương sẽ đến ngay thôi.”
“Em và con sẽ ổn thôi.”
Anh hét lớn, nhưng Nam Khuê thực sự đã quá mệt.
Rất mệt.
Rất đau.
Cô chỉ muốn ngủ, đến một câu cũng không nói ra được nữa.
“Khuê Khuê, mở mắt ra nhìn anh, đừng…đừng ngủ.” Lục Kiến Thành hét to bên tai cô.
“Em xin lỗi ông xã, em thật sự không thể chịu nổi nữa, em buồn ngủ quá, em nghĩ…”
Chữ cuối cùng vẫn chưa nói xong, Nam Khuê đã ngủ thiếp đi.
May mắn thay, xe cấp cứu đã đến.
Lục Kiến Thành bế cô lên.
Tới bệnh viện, mãi cho đến khi Nam Khuê được đẩy vào phòng cấp cứu, toàn thân Lục Kiến Thành đều run rẩy.
Cả người anh ướt hết, là do nước ối bị vỡ.
Ngay cả thời gian sợ hãi cũng không có, y tá đã cầm giấy thông báo tình hình nguy kịch đi về phía anh: “Tình hình của sản phụ và đứa bé rất nguy kịch, phải lập tức phẫu thuật sinh mổ, người nhà mau ký tên đi.”
Lục Kiến Thành đưa tay lấy cây bút kia, chợt phát hiện bản thân làm sao cũng không cầm được.
Tay anh run rẩy, mất kiểm soát.
“Nhanh lên đi, bây giờ không phải là lúc để do dự. Sản phụ cần phải được phẫu thuật ngay lập tức, mỗi một giây chậm trễ của anh đều có thể khiến cô ấy gặp nguy hiểm.”
Lục Kiến Thành nhanh chóng viết tên của mình lên.
Đồng thời khó khăn căn dặn bằng giọng khàn khàn: “Nếu như, nếu như chỉ cứu được một người, thì dù thế nào cũng xin hãy cứu lấy vợ tôi.”
“Yên tâm đi, hiện tại chúng tôi cũng đang ưu tiên bảo vệ người mẹ.”
“Cảm ơn!”
Tiếp đến chính là chờ đợi trong dày vò.
Từng phút từng giây đều trở thành cực hình.
Lục Kiến Thành ở bên ngoài phòng mổ, hai con ngươi nhìn chằm chằm về phía trước, ngay cả mắt cũng không dám chớp, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc phòng mổ mở cửa.
Qua mấy phút sau, Lục Minh Bác chạy đến.
“Khuê Khuê sao rồi?”
“Con không biết, vào cũng được một lúc rồi.” Lục Kiến Thành nói thật.
Lục Minh Bác biết trong lòng anh đang lo lắng, ông chỉ có thể vỗ vai anh, nhẹ nhàng an ủi: “Những lúc như thế này, chúng ta càng phải có lòng tin.”
“Càng phải tin tưởng Khuê Khuê, tin tưởng con bé sẽ không có việc gì, sẽ không bỏ rơi đứa bé vừa mới ra đời, sẽ không bỏ rơi Niệm Khanh và Tư Mặc, cũng sẽ không bỏ rơi con.”
Lục Kiến Thành ngẩng đầu nhìn Lục Minh Bác, khuôn mặt anh tái nhợt đến đáng sợ, chỉ có đôi mắt kia là đen láy và sâu thẳm.
“Cha, cha nói đúng, con phải tin tưởng cô ấy.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Lại qua mười mấy phút, đột nhiên, Lục Kiến Thành ở bên ngoài phòng phẫu thuật nghe thấy một tiếng “Oa”.
Ngay sau đó tiếng khóc càng vang dội hơn.
“Đứa bé ra rồi.” Lục Minh Bác kêu lên.
Vừa dứt lời, y tá liền ôm đứa bé đi tới.
Lục Kiến Thành lập tức hỏi: “Vợ tôi đâu? Cô ấy thế nào rồi?”
Y tá đưa đứa bé vào trong lồng ngực anh, rồi mới mở miệng: “Đứa bé vừa mới sinh, sản phụ vẫn còn đang khâu vết thương. Tiếp theo thì phải đợi theo dõi.”
“Đã thoát khỏi nguy hiểm rồi sao?” Lục Kiến Thành tràn ngập chờ mong, hỏi.
“Hiện tại rất khó nói, cần phải quan sát thêm.”
Đúng lúc này, một người khác đi tới, đau lòng nói: “Sản phụ xuất hiện xuất huyết nhiều, tình hình không mấy khả quan. Người nhà nên chuẩn bị tâm lý đi.”
Lục Kiến Thành quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy.
Hai mắt anh tối sầm, nếu Lục Minh Bác không kịp thời đỡ, có lẽ anh và đứa bé trong lòng đều ngã xuống đất.
“Kiến Thành, kiên trì lên.”
“Nếu như con cũng ngã gục, thì Khuê Khuê phải làm sao bây giờ?”
Một câu đã khiến người trong mộng bừng tỉnh, ánh mắt Lục Kiến Thành bỗng trở nên kiên định.
Anh cúi đầu, mãi cho đến lúc này mới nhìn lướt qua đứa trẻ đang nằm trong khăn.
Có lẽ cảm nhận được mẹ gặp nguy hiểm, đứa bé đột nhiên kêu khóc dữ dội.
“Oa…oa…”
Tiếng khóc vang lên liên hồi.
Lục Kiến Thành nhìn những túi máu được đưa vào phòng phẫu thuật, rồi lại nhìn các giáo sư lần lượt bước vào trong.
Lòng anh càng lúc càng hoảng loạn.
“Khuê Khuê thế nào rồi?”
Chu Tiễn Nam ôm Đông Họa chạy tới, hai người đồng thanh mở miệng.
Cả hai đều trông khá chật vật, quần áo của Chu Tiễn Nam bị dao đâm rách, máu vẫn còn đang chảy ra.
Đông Hoạ thì tóc tai bù xù, hai mắt sưng đỏ, trên mặt còn có vết bầm tím.
Mặc dù cơ thể cô ấy được áo khoác của Chu Tiễn Nam quấn chặt, nhưng cánh tay lộ ra vẫn dính chi chít máu.
“Xuất huyết nhiều, đang được cấp cứu.”
Từ sâu trong cổ họng Lục Kiến Thành đau khổ thốt ra mấy chữ này.
Đột nhiên, ánh mắt anh rơi vào trên người Chu Tiễn Nam: “Anh mau đưa Đông Hoạ đi điều trị đi, trước khi lên xe cấp cứu, người Khuê Khuê lo lắng nhất là cô ấy đấy.”
Đông Hoạ lắc đầu, điên cuồng rơi nước mắt: “Tôi không đi đâu cả, tôi sẽ ở đây chờ cậu ấy.”
Đột nhiên, truyền đến một loạt các bước chân vội vã và mạnh mẽ.
Một giây tiếp theo, Phùng Thao và Cố Ngôn Bân nhanh chóng chạy đến.
“Khuê Khuê đâu? Con gái của tôi, nó thế nào rồi?” Cố Ngôn Bân sốt ruột hỏi.
Lục Kiến Thành và Chu Tiễn Nam đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Phùng Thao.
Phùng Thao dùng sức gật đầu: “Ông ấy chính là người mà các cháu vẫn luôn tìm kiếm.”
Ông ấy nói rất mơ hồ, cũng không tiết lộ tên thật của Cố Ngôn Bân.
Tuy nhiên, người biết chuyện đều hiểu.
Lâm Tư Vũ cũng dắt Tư Mặc và Niệm Khanh đến.
Nhìn thấy 3 chữ “đang phẫu thuật” bên trên, lại bắt gặp vẻ nghiêm trọng trên mặt của mọi người, hai cậu nhóc trong nháy mắt đã hiểu.
Hai cậu chạy đến và ôm lấy chân của Lục Minh Bác: “Ông ơi, mẹ đang rất nguy hiểm có phải không?”
Lục Minh Bác luôn tỏ ra rất vững vàng, cũng luôn tự nhủ mình phải gắng gượng.
Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy hai đứa trẻ Tư Mặc và Niệm Khanh còn nhỏ như vậy, mắt ông chợt đỏ hoe, đôi bàn tay run run, bỗng nói không nên lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!