“Vậy đứa bé thì sao? Có ảnh hưởng gì không?”
Nam Khuê lập tức hỏi.
Bác sĩ kiên nhẫn giải thích: “Trước mắt không thể nói chính xác được, nhưng cô đã đủ 37 tuần rồi, đứa bé đã đủ tháng rồi, nếu như tình hình ổn thì em bé có thể không cần phải ở trong lồng ấp, còn nếu như tình hình không khả quan lắm thì ở khoảng một tuần cũng được rồi.”
“Lúc trước không đề ra phương án này cho cô là vì khi đó em bé vẫn chưa đủ tháng, nhưng bây giờ em bé đã đủ tháng rồi, cân nhắc đến sự an toàn của cô thì đây có lẽ là phương án tốt nhất rồi.”
Thông tin này quá đột ngột, gần như không có chút báo hiệu nào.
Thế nên Nam Khuê nhất thời có chút không chấp nhận được.
“Nếu như tôi không sinh mổ thì sẽ ra sao?” Nam Khuê hỏi.
Bác sĩ nghiêm túc nhìn cô: “Khi cô mang thai tôi đã nói rồi, sinh con ở giai đoạn cuối sẽ có nguy cơ bị chạy xuất huyết, bây giờ nhân lúc các chỉ số sức khỏe của cô đều tốt nên có thể giảm thiểu nguy cơ xuất huyết xuống mức thấp nhất.”
“Nếu như sau này điều kiện cơ thể của cô không ổn định, vậy thì sẽ rất khó nói.”
Lúc này, giọng nói của Lục Kiến Thành vô cùng dứt khoát: “Chúng tôi nghe theo ý kiến của ông, lập tức nhập viện chuẩn bị sinh mổ.”
Nam Khuê vừa muốn mở lời thì đã bị Lục Kiến Thành dắt ra bên ngoài.
“Bà xã” hai tay anh đặt lên vai cô, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Anh biết là em lo lắng cho con, nhưng anh lại càng lo lắng cho em hơn.”
“Khi giữ lại đứa bé này em đã hứa với anh là sau này nếu như có nguy hiểm thì nhất định phải đặt mình lên đầu tiên, nhất định không đặt bản thân vào nguy hiểm rồi mà.”
“Anh không muốn em xảy ra bất cứ việc ngoài ý muốn nào, thế nên lần này em hãy nghe lời bác sĩ đi, chúng ta sẽ mổ trước, được không?”
Giọng nói của anh vô cùng nặng nề.
Hơn nữa mỗi một câu một chữ đều nói một cách vô cùng khó khăn.
Nam Khuê biết là anh đang sợ hãi.
Nên cô liền ôm chầm lấy anh, Nam Khuê cố sức gật đầu: “Ông xã, em hứa với anh.”
Nghe được câu trả lời, Lục Kiến Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa kinh ngạc lại kích động mà nhìn qua.
“Bà xã, em em đồng ý rồi?”
“Thật sự đồng ý rồi?”
Giọng nói của anh đã run rẩy đến cực độ rồi.
Nam Khuê ôm lấy mặt anh, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve, nghiêm túc trả lời từng câu từng chữ rõ ràng.
“Ừm, ông xã, em đồng ý.”
“Thế nên, anh đừng lo lắng nữa nhé.”
“Em biết anh rất sợ, anh yêu con, cũng yêu em, nhưng anh càng hy vọng cả hai mẹ con em đều có thể bình an vô sự, nếu đã như vậy thì tại sao em phải từ chối chứ!”
“Xin lỗi ông xã, để anh phải lo lắng rồi.”
Nam Khuê nói xong, đôi mắt của Lục Kiến Thành cũng đã đỏ hoe rồi.
Cổ họng anh như nghẹn lại, anh không thể nói thêm được câu gì nữa, chỉ có thể ôm chặt Khuê Khuê vào lòng.
Một lúc lâu sau, anh buông tay ra, nghiêm túc dặn dò: “Vậy anh sẽ cùng em đi làm thủ tục nhập viện trước, sau đó sẽ về nhà thu dọn đồ đạc.”
“Không cần đâu, đây cũng là bệnh viên mà em đã làm việc nhiều năm nên đã quen thuộc hết rồi, một lát nữa em tự mình đi làm thủ tục là được rồi.”
“Một mình em đi anh không yên tâm, vẫn là để anh đi cùng em đi.”
Nam Khuê lập tức nói: “Họa Họa đã tan làm rồi, cậu ấy vừa nói là sẽ đến đây thăm em.”
Lúc này Lục Kiến Thành mới yên tâm, nhưng vẫn kiên trì: “Đợi cô ấy đến rồi anh đi.”
Sau đó, mãi cho tới khi Đông Họa đứng bên cảnh Nam Khuê, Lục Kiến Thành lại dặn dò vài câu, sau đó mới thật sự rời đi.
Đợi đến khi Lục Kiến Thành rời đi, Nam Khuê nhìn theo bóng lưng của anh rồi đùa nghịch vừa Đông Họa: “Có giống một ông cụ lắm lời không?”
“Đúng vậy, nhưng là một “Ông cụ” khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ, haha!”
Hai người cười cười nói nói, Đông Họa khoác tay Nam Khuê, xe nhẹ chạy đường quen mà đưa cô đi làm thủ tục nhập viện.
Trước khi về nhà, Lục Kiến Thành đã đến phòng bệnh của Vân Thư thăm bà.
Cách đây không lâu, Lục Minh Bác đã đưa Vân Thư đi làm liệu pháp thứ hai của phương pháp điều trị mới.
Hiệu quả trước mắt vẫn còn đang chờ đợi.
Vốn dĩ Lục Kiến Thành muốn cùng đi với ông, nhưng Lục Minh Bác nói Khuê Khuê sắp sinh rồi, bên cạnh cần có người chăm sóc, kiên quyết bảo anh ở lại chăm sóc cho Khuê Khuê.
“Cha, Khuê Khuê lát nữa đẽ làm thủ tục nhập viện, có thể là hai ngày này sẽ phải mổ.”
Nghe thấy thế, Lục Minh Bá lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc của ông cuối cùng cũng đã dịu đi một chút, sau đó dần dần lộ ra nụ cười.
“Vậy thì tốt quá rồi, mười tháng mang thai, con bé đã vất vả lâu như vậy, cũng chỉ đợi đến khoảnh khắc này.”
“Vâng, con tin rằng không chỉ có chúng ta mà mẹ chắc chắn cũng vô cùng mong chờ.”
Lục Kiến Thành bước tới, nắm lấy tay của Vân Thư rồi nói rất nhiều điều.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Chuyện gia đình, lúc này đây, anh cảm thấy tất cả điều đã tràn ngập dư vị, trở nên linh hoạt và sống động hơn rồi.
“Mẹ, mẹ biết không? Khuê Khuê sắp sinh rồi.”
“Không phải mẹ vẫn luôn thích con gái sao? Em bé trong bụng Khuê Khuê rất có thể là cháu gái đấy.”
“Nếu như mẹ muốn tự mình xem cháu gái trông như thế nào? Có đáng yêu hay không? Vậy thì mẹ nhất định phải tỉnh lại, mở mắt ra tự mình đi xem nhé.”
Trước lúc anh rời đi, Lục Minh Bác đặc biệt dặn dò: “Khi nào có lịch mổ cụ thể thì nói với cha, cha cũng muốn đi cổ vũ Khuê Khuê.”
“Vâng.”
Lúc tiễn Lục Kiến Thành ra cửa, Lục Minh Bác còn vỗ vỗ vai anh, ngữ khí chân thành căn dặn.
“Lúc Tư Mặc và Niệm Khanh ra đời, con không ở bên cạnh Khuê Khuê, để cho con bé phải lẻ loi một mình lên bàn mổ rồi, bất luận là vì lý do gì thì đây đều là sự thiếu vắng và nuối tiếc của cuộc đời con.”
“Lần này, cha không muốn con lại hối tiếc.”
“Phụ nữ sinh con đều là đang đi qua quỷ môn quan, Khuê Khuê đã nguyện ý vì con mà sinh ba đứa bé, con lại càng phải đối xử tốt với con bé hơn. Mau về đi, sau khi thu xếp xong đồ đạc thì hãy ở bên cạnh con bé.”
“Cha yên tâm, lần này con sẽ trông nom cô ấy.”
Sau khi về nhà, Lục Kiến Thành lập tức dựa theo bản liệt kê rồi đi vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Lần đầu tiên, lúc Khuê Khuê sinh Tư Mạc và Niệm Khanh, anh đã bỏ lỡ rồi;
Nhưng lần này, bất luận là đồ của cô, hay là đồ của con, anh đều muốn tự mình thu xếp.
Tuy rằng những chuyện này giao cho người làm chuẩn bị cũng được, nhưng anh muốn tự mình làm nghĩa vụ của một người cha.
Thủ tục nhập viện có chút phức tạp, bởi vì giường bệnh ở khoa sản luôn rất hiếm.
Cộng thêm việc phải cung cấp giường cho các giáo sư nổi tiếng, nên lại càng khó khăn hơn.
May mà vận may của hai người cũng không tệ, có một sản phụ tạm thời xuất viện nên Nam Khuê đã nhập viện được một cách suôn sẻ.
Nhưng, phải đến mười hai giờ giường mới được đưa ra.
Thế là hai người quyết định sẽ đi ăn một bữa ngon trước khi Nam Khuê sinh.
Xem như là khao Nam Khuê ăn, cũng là an ủi cô luôn.
Đợi đến khi sinh em bé rồi thì trong 30 ngày đầu phải kiêng kị rất nhiều thứ.
Hai người tay khoác tay đi vào thang máy bệnh viện, sau đó đi ra ngoài từ cửa chính.
Người trong bệnh viện thật sự quá nhiều, người đi thang máy cũng rất nhiều, người đeo khẩu trang và đội mũ cùng rất thường xuyên gặp.
Thế nên, hai người họ đều không phát giác được việc có người đang theo sau bọn họ.