Dáng người Cố Ngôn Bân tương đối khôi ngô, nhẹ nhàng vươn tay, một trái một phải, kéo hai đứa nhỏ lên.
“Ông ạ?” Tiểu Niệm Khanh xoa mông, vẻ mặt nghi ngờ mở miệng.
Cố Ngôn Bân cười hiền lành gật đầu: “Đúng vậy, tính theo tuổi tác, các cháu nhỏ như vậy không phải nên gọi ông là ông sao?”
“Nhưng mà?” Tiểu Niệm Khanh xoa xoa đầu: “Cho tới bây giờ cháu chưa bao giờ gặp người ông nào lại trẻ như vậy, người không già chút nào cả.”
Cố Ngôn Bân lập tức bị lời nói ngây thơ của cậu bé chọc cười.
“Chẳng lẽ cứ phải là râu trắng, tóc bạc mới là ông sao?”
“Cũng không hẳn, chỉ là so với những người ông mà cháu nhìn thấy thì người trẻ hơn nhiều.”
Niệm Khanh nói xong, Tiểu Tư Mục cũng mở miệng trợ lực: “Đúng vậy, người cũng không nên trêu chọc chúng cháu nha, mẹ cháu nói ít nhất phải ngoài 50 tuổi mới được gọi là ông.”
Cố Ngôn Bân nở nụ cười sảng khoái, ông hiếm khi cao hứng tiết lộ tuổi tác của mình: “Vậy năm nay tôi đã năm mươi lăm rồi, có phải nên nhận một chữ ông này không?”
Hai đứa trẻ vẫn không tin cho lắm.
Cùng lúc nhìn về phía nhau, anh nhìn em, em nhìn anh.
Sau đó lại đưa ánh mắt lên người Cố Ngôn Bân: “Người thật sự hơn năm mươi tuổi?”
“Thế nào? Trông không giống sao?”
“Vâng.” Hai đứa bé đồng thời dùng sức lắc đầu: “Chả giống chút nào luôn.”
Hiếm khi gặp được hai đứa nhóc lanh lợi đáng yêu như vậy, hơn nữa còn là một đôi song sinh, quan trọng nhất là, lần đầu tiên ông nhìn thấy đã cảm thấy vô cùng thân thiết.
Cho nên, Cố Ngôn Bân cũng không sốt ruột rời khỏi hội trường, ngược lại vô cùng hứng thú “bắt chuyện” với hai cậu nhóc kia.
Trợ lý bên cạnh cũng mở miệng giải thích: “Tổng giám đốc Cố quanh năm tập thể dục, hơn nữa cực kỳ chú trọng dưỡng sinh, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, cho nên mới thoạt nhìn khá trẻ tuổi, tính theo tuổi tác, hai cậu gọi là ông là hoàn toàn chính xác.”
Nghe được lời giải thích này, lúc này Niệm Khanh và Tư Mục mới tương đối bị thuyết phục.
“A, con biết rồi, đây chính là mỹ nhân tuổi đông* mà mẹ nói.” Niệm Khanh xoay đầu, cũng không có suy nghĩ nhiều, nói thẳng ra.
*mỹ nhân tuổi đông: những người đẹp cho dù có tuổi, bề ngoài vẫn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật.
Cậu bé Lục Tư Mục lập tức đưa tay che miệng cậu lại: “Này này, mỹ tuổi đông là để hình dung những chị gái xinh đẹp, vị này là người ông tuổi đông mới đúng.”
“Đúng đúng đúng.”
Nghe hai đứa trẻ nói chuyện, Cố Ngôn Bân lại bị chọc cười ha ha.
Trợ lý bên cạnh cũng rất vui lây.
Mấy năm nay, tổng giám đốc Cố đối với công việc vẫn cần cù chăm chỉ, nghiêm túc chịu trách nhiệm, cho dù là một chút chuyện nhỏ cũng tự mình đi làm.
Trách nhiệm rất lớn, áp lực cũng rất lớn.
Hiếm khi có một nụ cười thoải mái và sảng khoái như ngày hôm nay.
Vì vậy, trợ lý cảm thấy ngày hôm nay đến thật tốt.
Sau khi tiếp nhận người trước mắt là “ông”, Niệm Khanh và Tư Mục lập tức đứng nghiêm chỉnh ở trước mặt Cố Ngôn Bân.
Ngay sau đó, đồng thời cúi người, giọng nói trong trẻo chân thành vang lên: “Chúng cháu xin lỗi ông, vừa rồi là bọn cháu không cẩn thận đã đụng vào ông, mong ông tha lỗi ạ.”
Cố Ngôn Bân lập tức đỡ bọn họ dậy: “Không trách các cháu, ông cũng nên nói xin lỗi các cháu, ông cũng có lỗi.”
“Các cháu có phải là cặp song sinh không?”
Hai cậu bé dùng sức gật đầu: “Đúng vậy ạ!”
“Vậy để ông đoán xem, ai là anh, ai là em?”
Cố Ngôn Bân nghiêm túc quan sát một lượt, sau đó đưa tay chỉ vào Niệm Khanh đứng bên trái: “Ông đoán, đây là em trai.”
Ngay sau đó, lại chỉ về phía Tư Mục: “Đây là anh!”
“Ông ơi, sao ông đoán được vậy?” Hai cậu bé cực kỳ tò mò, nhưng mà cũng không tiết lộ đáp án.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một tiếng gọi quen thuộc.
“Tư Mục, Niệm Khanh, cuối cùng cũng tìm được các con rồi, các con dọa mẹ sợ chết đi được.”
Nhìn thấy Nam Khuê, hai người lập tức chạy tới, một trái một phải nắm chặt tay Nam Khuê, lộ vẻ vô cùng ân cần.
“Cha đã nói cho các con như thế nào? Đi vệ sinh xong lập tức trở lại, có biết là dọa mẹ sợ lắm không hả? Cứ lo lắng cho các con mãi.”
Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Nam Khuê, Lục Kiến Thành vẫn còn sợ hãi.
Cho nên không khỏi nghiêm túc nói hai đứa nhỏ.
Lúc này, Cố Ngôn Bân chủ động cất bước đi tới: “Thì ra là hai cậu bé này là của nhà họ Lục, chuyện này nói ra thì tôi cũng có trách nhiệm, chỉ lo nói chuyện phiếm với hai đứa bé, quên mất cha mẹ chúng sẽ sốt ruột.”
Lục Kiến Thành cũng đã nhận ra Cố Ngôn Bân.
Anh đi tới, chủ động vươn tay: “Hai đứa nhỏ không hiểu chuyện, sợ là quấy rầy ông Cố rồi.”
“Không có không có, trái lại lại mang rất nhiều niềm vui cho ông già như tôi đấy.”
Bên kia, Niệm Khanh và Tư Mục đã đem chuyện vừa xảy ra nói đại khái cho Nam Khuê một lần.
Nam Khuê chủ động tiến lên phía trước: “Ông Cố, cháu là mẹ của hai đứa nhỏ, xin lỗi vừa rồi đã mang đến phiền phức cho ngài, thật sự là ngại quá.”
Cố Ngôn Bân cười xua tay: “Không có gì đáng ngại, chuyện nhỏ mà thôi, trái lại hai đứa nhóc này cực kỳ thú vị nhé.”
“Cảm ơn ông Cố đã khoan dung rộng lượng, vừa rồi ở trong bữa tiệc nghe thấy giới thiệu sâu sắc ngài, có chút xúc động lẫn cả rung động, ngài vì sự nghiệp công ích mà cống hiến nhiều như vậy, thật sự làm cho người ta kính nể.”
“Tiện tay mà thôi, ta làm còn chưa đủ, các người là những nhân tài mới xuất hiện chắc chắn sẽ làm tốt hơn tôi nhiều.”
Ngay sau đó, Cố Ngôn Bân nhìn về phía Niệm Khanh và Tư Mục: “Các cháu còn chưa tiết lộ đáp án cho ông đâu!”
Nam Khuê nhìn về phía bọn họ: “Mau lên con.”
Hai đứa trẻ lập tức đứng ngay trước mặt Cố Ngôn Bân như vừa rồi.
Niệm Khanh mở miệng trước: “Chào ông ạ, cháu là em.”
Tư Mục cũng theo đó: “Chào ông ạ, cháu là anh.”
Sau đó, hai người cười với nhau: “Ông ơi, ông đoán đúng rồi!”
“Vậy sao?” Cố Ngôn Bân có vẻ rất vui vẻ , tiếng cười sảng khoái luôn hiển hiện.
Sau khi tạm biệt Cố Ngôn Bân, Lục Kiến Thành dẫn cả nhà lên xe.
Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Cố Ngôn Bân bỗng nhiên thở dài một hơi.
Trợ lý: “Tổng giám đốc Cố sao đột nhiên lại thở dài vậy ạ?”
“Đột nhiên nhớ tới một ít chuyện cũ.”
Năm đó, nếu không phải là ông cô phụ và cố tình buông tay, có lẽ ông cũng sẽ có.
Mà thôi, trong tình huống như vậy, nếu ông không buông tay, có thể sẽ hại chết cô ấy.
“Đi thôi!”
Thu hồi suy nghĩ của mình, ông mở miệng.
Sau khi lên xe vừa đi chưa đầy vài phút, hai đứa bé ở phía sau nghiêng ngả ngủ thiếp đi.
Lục Kiến Thành cũng vỗ vỗ bả vai mình: “Buồn ngủ chưa? Buồn ngủ thì dựa vào anh mà ngủ.”
“Em chưa buồn ngủ.”
Nói xong, Nam Khuê dựa vào vai anh, trầm mặc:
“Đang suy nghĩ cái gì mà sao dáng vẻ tràn đầy tâm sự nặng nề vậy?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!