Cố Mạc Hàn bỗng nhiên giật mình.
Ngay lúc đó, anh thậm chí còn xuất hiện ảo giác và cảm thấy mình chính là chồng của cô.
Nhưng anh lại nhớ rất rõ ràng rằng mình không phải.
“Ông xã, sao anh không nói gì?”
Thấy anh mím môi, Nam Khuê cảm thấy không vui.
Cô bĩu môi, với một giọng nói quyến rũ và đáng yêu.
Kiểu nũng nịu đó càng được cô thể hiện ra một cách tinh tế.
Cố Mạc Hàn nghe thấy nhịp tim mình đập mạnh, từng nhịp, từng nhịp, mỗi nhịp đều đang đập một cách dữ dội trong lồng ngực anh.
Cho dù ra sức kìm chế.
Cho dù cố gắng phủ nhận.
Anh cũng không thể lừa được chính mình.
Nam Khuê đưa tay, như một cô gái nhỏ say rượu véo má anh với vẻ không hài lòng.
“Anh có phải không muốn ngủ cùng em không? Huhu, con yêu à, con xem cha con không quan tâm tới mẹ con mình chút nào cả.”
“Lục Kiến Thành, anh không yêu em nữa đúng không?”
Cô vừa nói, nước mắt cũng lăn dài theo.
Giọt nước mắt trong suốt long lanh thoáng chốc rơi xuống mu bàn tay của Cố Mạc Hàn.
Giọt nước mắt quá rõ ràng nên dù anh muốn không quan tâm cũng khó.
Sau đó, trong đầu Nam Khuê như bị dây thần kinh nhạy cảm nào đó điều khiển, trong khoảnh khắc, nước mắt cô không thể ngừng rơi.
Nắm lấy cổ áo của Cố Mạc Hàn, cô ngẩng đầu lên, khóc như mưa.
“Cô Nam Khuê, tôi không phải chồng cô.”
“Cô, cô đừng khóc nữa, cô kìm chế một chút.”
Cố Mạc Hàn thuyết phục.
Nhưng Nam Khuê không những không ngừng lại, ngược lại còn khóc ngày càng dữ dội hơn.
Chu Hiểu Tinh cũng có lúc khóc, nhưng trước giờ cũng chưa từng khóc như vậy.
Cố Mạc Hàn đâu thể ngăn cản được, trong chốc lát chân tay đã luống cuống hết lên.
Biết là không thể kích động cô, anh chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Cô còn đang mang thai, khóc nhiều không tốt cho đứa bé, cũng không tốt cho mắt.”
“Cô xem mắt của cô đẹp như vậy, nếu như khóc sưng lên thì sẽ không còn đẹp nữa.”
Nam Khuê bỗng ngẩng đầu lên, khuôn mặt giận dữ nhìn anh.
“Huhu, con yêu, con xem cha thật là quá khốn nạn, ông ấy quên mất chúng ta rồi.”
“Cha con còn không thừa nhận thân phận của mình, con nói xem, cha có phải là một tên khốn không, có phải là đáng đánh không?”
“Được, mẹ sẽ đánh thay con.”
Sau đó là những cú đấm liên tiếp của Nam Khuê lên người Cố Mạc Hàn.
Nói là đánh nhưng lực chỉ nhẹ như cây bông.
Sau đó, chắc là khóc mệt rồi.
Nam Khuê dụi dụi mắt, đột nhiên sắc mặt trong trẻo nhìn Cố Mạc Hàn: “Thật ngại quá, đã khiến anh chê cười rồi.”
“Em vừa mơ một giấc mơ, mơ gặp lại chồng em, trong chốc lát chưa thoát khỏi giấc mơ đó được.”
“Không sao, cô tiếp tục nghỉ ngơi đi.”
“Được.”
Vừa dứt lời, Nam Khuê bỗng buông cổ Cố mạc Hàn ra.
Cổ bỗng nhiên được buông lỏng ra, anh nhìn người phụ nữ nhỏ bé vừa rồi còn vừa khóc vừa cười đu bám lên người anh, lúc này, đã chỉnh đốn lại tâm trạng rồi nằm trên giường như không có chuyện gì xảy ra, không hiểu sao trong lòng anh đột nhiên có chút không thích ứng được.
Lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.
“Cố Mạc Hàn ơi Cố Mạc Hàn, kìm chế bản thân lại đi.”
“Mày quả thực là điên rồ, hết thuốc chữa rồi!”
Trong lòng rối bời, anh vội đóng cửa rời đi.
Nam Khuê đi tắm qua qua và sau đó đi ngủ.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Khi cô thức dậy vào ngày hôm sau, Cố Mạc Hàn đã chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Đầy cả một bàn ăn, rất phong phú.
Nam Khuê ngồi vào bàn ăn như một nàng công chúa tao nhã và kiêu sa.
“Cố Mạc Hàn, em muốn uống sữa đậu nành.”
“Cố Mạc Hàn, em chỉ ăn nhân bánh bao, anh ăn vỏ bánh nhé!”
“Cố Mạc Hàn, trứng gà của em quên chưa bóc vỏ, anh có thể bóc giúp em không?”
Tóm lại, trong suốt bữa sáng, Nam Khuê đã gọi tên anh cả chục lần.
Ăn sáng xong, cô đề xuất đi ra biển chơi.
Cố Mạc Hàn rõ ràng là có chút do dự, trên khuôn mặt của anh lại càng lộ rõ vẻ lo lắng.
Nam Khuê đương nhiên biết anh đang lo lắng điều gì.
“Anh sợ bắt gặp Chu Hiểu Tinh, sợ cô ta hiểu lầm, sợ mình không có cách nào giải thích, đúng không?”
“Cô đã biết rồi, vậy thì sao phải hỏi.”
Nam Khuê cũng không ép buộc anh, chỉ hỏi: “Vậy anh sẽ đi cùng em chứ?”
“Chúng ta đi biển ở phía Bắc” Anh nói.
“Vậy anh lái xe moto đưa em đi?”
“Được.”
Tới bãi biển, gió thổi nhè nhẹ, mái tóc mềm mại của Nam Khuê buông dài như thác nước.
So với bãi biển phía Nam, người ở đây rất thưa thớt.
Nhưng vẫn có một số khách du lịch đang check-in.
Dưới lòng bàn chân là cát mềm, nước biển lăn tăn gợn sóng, từng lớp cát mịn ẩm ướt.
Sau đó mờ đi, rồi lại hiện lên, rồi lại mờ đi.
Nam Khuê nhìn theo, đột nhiên xúc động.
Cô ngồi xuống băng ghế, muốn cởi đôi giày ra.
Cảm giác chân trần bước trên cát mịn chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Nhưng bụng của cô hơi to, cô thử mấy lần đều không thể chạm tới giày.
Lúc này, cô mới nhìn bóng dáng trước mặt: “Cố Mạc Hàn, anh có thể giúp em một việc được không?”
Khi anh bước tới, Nam Khuê đang ngồi trên chiếc ghế dài, đung đưa hai chân dài trắng nõn.
“Em muốn đi chân trần trên cát, nhưng em không cởi giày ra được.”
“Bây giờ cô đi chân trần có chút không an toàn, rất dễ bị trượt chân” Anh nói.
Nam Khuê ngước đầu lên, chớp mắt nhìn anh: “Nhưng anh sẽ bảo vệ em, không phải sao?”
“Em đã từng nói, trong ba ngày này anh phải giống như chồng của em vậy, toàn tâm toàn ý phục vụ em.”
Cố Mạc Hàn thở dài, ngồi xuống cởi giày cho cô.
Nam Khuê đi dạo trên bãi cát mịn ở bờ biển.
Nước biển mát lạnh, cùng với làn gió nhẹ, từng lớp sóng lăn tăn dưới chân cô, cảm giác ấy thoải mái biết bao.
“Wow, Cố Mạc Hàn, thật là thoải mái.”
“Anh có muốn cởi giày ra đi chân trần không?”
Cố Mạc Hàn lắc đầu từ chối.
Nam Khuê vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục nói: “Nhưng một mình em sẽ ngã, anh thực sự không đi cùng em sao?”
Cuối cùng, Cố Mạc Hàn cũng cởi giày đi bên cạnh cô.
Ánh nắng ban mai buông xuống sau lưng hai người, ở trên mặt đất in bóng rất đẹp.
Theo nhịp bước đi, bóng của hai người càng ngày càng gần nhau, giống như là họ đang ở bên cạnh nhau.
Nam Khuê nhìn theo, vô cùng phấn khích.
Cô đưa tay ra, hướng về phía mặt trời, từng chút một di chuyển cánh tay.
Cuối cùng, dưới ánh mặt trời, bóng của hai người như quấn chặt lấy nhau.
Khoảnh khắc đó, họ giống như một cặp đôi đang yêu nhau sâu đậm.
Nam Khuê cong môi mỉm cười mãn nguyện.
Cố Mạc Hàn tiếp tục đi về phía trước, khi dừng lại, anh mới phát hiện ra rằng hai người đã cách nhau rất xa.
“Nhanh tới đây.” Anh ngoảnh lại gọi Nam Khuê.
“Nhưng em muốn anh quay lại dắt em đi.”
Sự nũng nịu đó của Nam Khuê, anh hoàn toàn không dự liệu được.
Vào lúc đó, trái tim anh như thể bị sốc nhẹ.
“Không hay đâu.” Anh nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!