Trái tim anh dường như hơi rung động.
Nhưng chính Cố Mạc Hàn lại không để ý đến cảm giác này, khi anh nghe đến câu đó, trong lòng hiện lên một tia vui sướng.
“Anh có tin không?” Đột nhiên, Nam Khuê hỏi ngược lại anh.
Sau khi sửng sốt một hồi, Cố Mạc Hàn mới lắc đầu: “Tôi không tin.”
Đạp chân ga, bóng dáng anh chạy xe mô tô nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Sau đó Trần Tranh mới mở cửa từ bên trong.
Nhìn thấy Nam Khuê, anh ta lập tức cung kính gọi lên: “Thiếu phu nhân, chân của cô thế nào rồi?”
Nam Khuê chợt nhớ ra mắt cá chân của mình vẫn còn sưng.
Tình yêu thật sự là một điều gì đó hết sức kỳ diệu.
Vừa nãy ôm lấy Kiến Thành, ngửi mùi cơ thể anh, cô liền quên mất chuyện mình bị thương.
Bây giờ Trần Tranh nhắc đến chuyện này, thần trí của cô lúc này mới được kéo về.
Cô thử di chuyển bàn chân của mình, một cơn đau thấu xương lập tức truyền đến từ chỗ mắt cá chân.
Nhìn thấy Nam Khuê cau mày, Trần Tranh nhanh chóng tiến lên xem xét: “Xem ra vết thương cũng không nhẹ đâu, thiếu phu nhân, để tôi đỡ cô vào!”
“Được, cảm ơn.”
Trần Tranh đỡ Nam Khuê vào trong nhà, anh ta hết sức cẩn thận dìu cô ngồi vào ghế.
Sau đó, anh ta đưa cho cô một ly nước ấm, uống nước xong, cô lập tức cảm thấy trong người ấm hơn chút.
“Thiếu phu nhân, mau cho tôi xem vết thương của cô.” Lúc này, Trần Tranh nói.
Nam Khuê hơi bất ngờ trước lời nói của anh ta.
Theo lý mà nói, anh ta tới đây cũng chỉ để bảo vệ an toàn cho cô mà thôi.
Tất nhiên cô rất xấu hổ khi để anh ta làm chuyện như vậy.
“Như thế thì làm phiền anh quá, anh cứ gọi bác sĩ cho tôi là được.”
“Tôi đã hỏi qua rồi, bác sĩ trên đảo này không có nhiều, lại cách chỗ ở của chúng ta rất xa. Hơn nữa, buổi tối không có bác sĩ đến khám tại nhà, từ cách đi lại của thiếu phu nhân, tôi dám chắc cô bị bong gân không nhẹ đâu. ”
“Nếu hôm nay vết thương không được xử lý tốt, ngày mai nhất định sẽ rất nghiêm trọng.”
Lúc này, người giúp việc nhà họ Lục cũng lên tiếng: “Thiếu phu nhân, cô mau để cậu ấy xem một chút đi. Hiện tại cô không nên có bất kỳ thương tổn nào trên người.”
“Nhưng mà.” Nam Khuê vẫn hơi có chút xấu hổ.
Trần Tranh lên tiếng xua tan mối lo lắng của cô: “Thiếu phu nhân, tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ cô, cho nên tôi cũng phải có trách nhiệm về vết thương của cô.”
“Hơn nữa cảnh sát Chu và Lâm Tiêu đã rất nhiều lần căn dặn tôi, kêu tôi nhất định phải bảo vệ cô thật tốt.”
Nghe vậy, Nam Khuê mới chịu buông bỏ đắn đo trong lòng, gật đầu nói: “Vậy được rồi.”
Anh ta nhanh chóng cởi bỏ giày và tất của Nam Khuê ra, nhìn thấy mắt cá chân sưng vù như bánh bao hấp của cô, lòng Trần Tranh chợt thắt lại.
“Thiếu phu nhân, vết sưng đỏ có chút nghiêm trọng, chắc chắn là cô rất đau!”
“Lúc nãy tôi bị sưng rất đau, nhưng bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Vì đã có anh ấy đưa cô về nhà, có anh ấy bầu bạn, cho nên…cho nên mọi đau đớn đều không còn nữa.
Sợ làm Nam Khuê đau, Trần Tranh đã rất nhẹ nhàng trong suốt quá trình.
Dù là dùng thuốc hay dùng tay xoa bóp, anh ta đều rất chuyên nghiệp.
Chỗ bị thương vẫn còn hơi đau đớn, nhưng hoàn toàn có thể chịu được.
“Đúng rồi, Trần Tranh, làm sao anh biết chân tôi bị thương?”
“Xin lỗi thiếu phu nhân, vì lo lắng cho sự an toàn của cô, tôi đã lặng lẽ đi theo cô. Tôi biết cô bị thương khi nào, nhưng khi nhìn thấy thiếu gia ở cạnh cô, hơn nữa còn tự mình đưa cô về, cho nên tôi đã không quấy rầy hai người, một mình trở về nhà đợi cô về.”
“Thì ra là vậy.”
“Thiếu phu nhân, cô thử cử động chân xem, cảm giác thế nào? Có thoải mái hơn không?”
Nam Khuê cố gắng di chuyển chân của mình, ngay sau đó, cô bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Oa, Trần Tranh, anh thật lợi hại nha, hình như không còn đau như lúc nãy nữa.”
“Trần Tranh, tôi cảm thấy chuyện gì anh cũng có thể làm được.”
“Thiếu phu nhân, cô quá lời rồi.” Trần Tranh được khen liền ngại ngùng cúi thấp đầu.
Vào lúc đó, không ai biết trong lòng anh ta đã bốc lửa, hỗn loạn và hoảng sợ thế nào.
Nhưng theo sau đó là niềm vui sướng bất tận và sự hài lòng tràn ngập trái tim.
“Đúng rồi, Trần Tranh, anh Kiến Thành, vừa là Cố Dã mà cũng vừa là Cố Mạc Hàn đã đưa tôi về lúc nãy, tôi đã nói với anh ấy rằng tôi đang sống một mình, cho nên anh ấy không hề hay biết mọi người đang chăm sóc cho tôi.”
Trần Tranh vốn thông minh nhạy bén, khi Nam Khuê vừa mở miệng anh ta đã hiểu được ý đồ của cô.
“Thiếu phu nhân, cô đừng lo lắng, khi không cần thiết tôi sẽ không xuất hiện, cho nên tôi chắc chắn sẽ không quấy rầy cô và thiếu gia đâu.”
“Cảm ơn anh, Trần Tranh.” Nam Khuê nở nụ cười rạng rỡ.
Khi Chu Hiểu Tinh trở về, cô ta vốn nghĩ Cố Mạc Hàn đã về nhà từ lâu.
Nhưng khi về đến tận nhà, cô ta vẫn không thấy anh đâu.
Cô ta đã gọi điện cho anh vài lần, nhưng vẫn không thấy anh bắt máy.
Thế là Chu HIểu Tinh lại đi tìm xung quanh nhà, nhưng cũng không tìm thấy Cố Mạc Hàn.
Đột nhiên, cô ta cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
Chín giờ tối cũng đã muộn, Chu Hiểu Tinh vội vàng ra ngoài muốn tìm người thì bất chợt thấy Cố Mạc Hàn trở về.
“Mạc Hàn.”
Chu Hiểu Tinh vội vàng la lên, nhanh chóng chạy tới chỗ anh.
Sau đó cô ta ôm chặt lấy eo của anh.
“Mạc Hàn, anh đã ở đâu vậy? Em đã tìm khắp nơi mà không thấy anh đâu.”
“Nhắn Wechat không trả lời, gọi điện thoại cũng không bắt máy. Anh có biết em lo lắng cho anh thế nào không? Em rất sợ anh xảy ra chuyện không hay.”
Nhưng vào lúc đó, không hiểu vì sao nhưng tất cả những gì Cố Mạc Hàn nghĩ đến lại là hình ảnh Nam Khuê ôm anh trên chiếc mô tô.
Thế là, anh nhanh chóng đưa tay khẽ đẩy Chu Hiểu Tinh ra.
“Mạc Hàn, anh làm sao vậy?”
Bị anh đẩy ra như vậy, Chu Hiểu Tinh cảm thấy vô cùng lạc lõng.
“Anh không làm sao hết, chỉ cảm thấy hơi mệt chút thôi.”
“Mà này, sao anh về muộn thế, anh đã ở đâu vậy?” Chu Hiểu Tinh vặn hỏi anh.
Lúc cô ta đi xung quanh khu vực gần nhà, hàng xóm đã nói cho cô ta biết hình như đã nhìn thấy anh ngồi trên xe mô tô, phía sau còn chở theo người nào đó.
Người phụ nữ đó đội mũ bảo hiểm nên họ không thể nhìn rõ mặt nhưng cô gái ấy có mái tóc dài bồng bềnh, dáng dấp trông như một mỹ nữ.
Sau khi nghe họ hàng kể xong, cô ta đã rất hốt hoảng.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh lúc này, Chu Hiểu Tinh không khỏi suy nghĩ nhiều hơn, cho nên cô ta mới ngập ngừng hỏi.
“Cũng không có gì đâu, anh chỉ ra bãi biển ngồi một lát, rồi lại lái xe quanh đảo hóng gió mà thôi.”
“Anh đi một mình sao?”
Cố Mạc Hàn không trả lời, anh chỉ nói: “Hiểu Tinh, hôm nay em làm sao thế? Trông em có vẻ rất căng thẳng.”
“Chẳng lẽ gần đây mệt mỏi quá nên vẫn chưa nghỉ ngơi đủ sao? Em quên rồi à, trước đây anh cũng hay về vào giờ này mà.”
“Em biết rồi, em chỉ là quá lo lắng cho anh thôi, em sợ anh gặp nguy hiểm.”
“Em không cần lo lắng cho anh, anh là người đàn ông đã trưởng thành làm sao có thể gặp nguy hiểm được.”
“Phải, có thể là do em đã quá lo lắng. Anh có đói không? Để em hâm nóng đồ ăn cho anh.”
Cố Mạc Hàn gật đầu: “Trưa nay anh đã ăn no, cho nên bây giờ không cảm thấy đói lắm. Em đừng lo lắng cho anh quá. Em đi tắm rửa rồi ngủ trước đi, anh cũng đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đây.”
“Được rồi.”
Chu Hiểu Tinh vừa dứt lời liền thấy Cố Mạc Hàn đã quay về phòng.
Ngay sau đó, cửa phòng cũng nhanh chóng đóng lại trước mắt cô ta.
Ngăn cách bởi một cánh cửa, cô ta có cảm giác cả hai như bị ngăn cách bởi hai thế giới khác nhau vậy.
Không biết có phải do cô ta đã suy nghĩ nhiều không, nhưng cô ta luôn cảm thấy Mạc Hàn hôm nay có chút kỳ quái, rõ ràng là không giống so với ngày thường.
Hôm nay, anh luôn tỏ ra vẻ bất cần đời, không quan tâm đến những thứ xung quanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!