“Tôi đi mở cửa.” Lâm Tiêu nói.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, đúng vậy, người đến chính là Chu Hiểu Tinh.
“Tôi đang tìm một người phụ nữ. Hình như tên là Nam Khuê.” Chu Hiểu Tinh nói.
Lâm Tiêu vốn là muốn từ chối, dù sao trời cũng đã khuya rồi, thân thể của thiếu phu nhân vốn đã không khỏe, cậu không muốn người phụ nữ này quấy rầy đến thiếu phu nhân.
Nhưng thanh âm của Nam Khuê đã truyền từ trong phòng ra: “Lâm Tiêu, là ai vậy!”
Khi hỏi câu này, trong giọng nói của Nam Khuê còn có một tia chờ mong.
Cô luôn là người cất giấu suy nghĩ ở trong lòng, chỉ có những người thân thiết với cô mới có thể hiểu được cô mà thôi.
Lúc này, Chu Hiểu Tinh dựa theo giọng nói vừa rồi mà bước vào trong, sau đó đứng ở trước mặt Nam Khuê nói: “Là tôi.”
“Tại sao cô có thể tìm được đến chỗ này chứ?” Nam Khuê kinh ngạc.
Không thể không thừa nhận người phụ nữ này đúng thật là thần thông quảng đại, bọn họ chỉ vừa mới tới nơi này không lâu vậy mà cô ta đã có thể tìm được nơi mà họ nghỉ chân rồi.
“Chuyện này cũng không tính là to tát, trên đảo của chúng tôi ra vào không thuận tiện lắm, lại không có khách sạn, hơn nữa tôi biết mọi người cũng sẽ không đi ra ngoài, vậy nên tôi chắc chắn mọi người đã tìm đến một nhà dân để ở tạm rồi.”
“Trên đảo có những người nào tôi đều biết cả, du lịch mùa này đang là mùa trái vụ, không có nhiều khách đến đây, tôi chỉ cần miêu tả qua hình dáng của các người một chút là có thể biết được các người thuê nhà nào để ở tạm một cách nhanh chóng rồi.”
“Tôi sống từ nhỏ đến lớn ở trên đảo, tất cả những địa danh ở trên đảo này tôi đều vô cùng quen thuộc cho nên tìm thấy nơi này của các người đối với tôi mà nói thì vô cùng dễ dàng.”
Nói xong, ánh mắt của cô rơi vào đồ ăn đặt ở trên bàn.
“Các người còn chưa ăn cơm sao? Vậy các người cứ ăn cơm trước đi, tôi có thể chờ các người ăn xong rồi lại nói chuyện tiếp.”
“Không được, đã muộn như vậy rồi cô còn một mình tìm tới chỗ này chắc chắn là có chuyện gì đó vô cùng quan trọng. Hơn nữa, nếu tôi đoán không nhầm thì cô cố ý tránh khỏi tầm mắt của Cố Mạc Hàn, tự mình đến đây gặp tôi đúng không?”
Một câu này của Nam Khuê đã đi thẳng vào vấn đề.
Chu Hiểu Tinh nở nụ cười: “Cô thật là thông minh.”
Nam Khuê quay lại nhìn Đông Họa, Chu Tiễn Nam và Lâm Tiêu nói: “Mọi người ăn cơm trước đi, tôi ra ngoài nói chuyện với cô ấy một lát!”
“Khuê Khuê”, Chu Tiễn Nam kêu tên của cô, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng.
“Đừng lo lắng, tôi đã không còn là Nam Khuê mong manh và dễ bị tổn thương giống như ban ngày nữa rồi. Tôi tự có chừng mực và sẽ bảo vệ tốt bản thân mình.”
“Vậy được rồi, có vấn đề gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi chúng tôi.”
Chu Hiểu Tinh cũng mở miệng nói: “Mọi người yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô ấy đâu!”
Dưới ánh trăng, khoảng sân nhỏ như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mỏng manh dịu nhẹ.
Ánh sáng dịu dàng ấy chiếu vào gương mặt xinh đẹp của hai người phụ nữ.
Nam Khuê cũng không gấp gáp, người phụ nữ này sẵn sàng chủ động đến tìm cô, điều này chứng tỏ cô ta đã bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Vì vậy lúc này bản thân cô là người chiếm ưu thế hơn và cô phải nắm bắt ưu thế này cho thật tốt mới được.
“Trước tiên giới thiệu bản thân một chút đi. Cô chắc là không quen biết tôi, tôi tên là Chu Hiểu Tinh, từ nhỏ đến lớn đều sống ở vùng ven biển này. Có thể nói tổ tiên của chúng tôi đã sống ở nơi này từ rất rất lâu rồi. Nếu không ngại, cô có thể gọi tôi là Hiểu Tinh.”
Chu Hiểu Tinh nói xong, sau đó đưa những ngón tay mảnh mai như ngọc về phía Nam Khuê.
Nhìn bàn tay của Chu Hiểu Tịnh, đúng là một đôi bàn tay đẹp với những ngón tay trắng hồng, thon dài và mềm mại.
Quan trọng hơn chính là khuôn mặt này vô cùng xinh đẹp động lòng người, không chỉ đường nét trên khuôn mặt, mà toàn thân của cô ta cũng lộ ra một loại khí chất không tầm thường.
Dù lớn lên trên bờ biển nhưng làn da của cô lại không bị nắng làm cho đen sạm mà ngược lại còn trắng trẻo đến lạ thường.
Có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ở bên cạnh thử hỏi người đàn ông nào không động tâm đây?
Nam Khuê hiểu rằng người phụ nữ đang đứng trước mặt cô đây là một đối thủ vô cùng mạnh.
Nhưng cô sẽ không lùi bước và cũng không cho phép bản thân mình sợ hãi.
Nam Khuê cũng không đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Chu Hiểu Tinh mà nhẹ nhàng nói: “Tôi tên là Nam Khuê, là bà xã của Lục Kiến Thành và cũng là mẹ của Tư Mặc cùng Niệm Khanh, là hai đứa con trai của anh ấy.”
Không nói bất cứ một lời vô nghĩa nào, cô trực tiếp tuyên bố thân phận cùng chủ quyền của bản thân.
Quả nhiên, khi nghe được lời giới thiệu của Nam Khuê, khuôn mặt của Chu Hiểu Tinh trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch.
Tuy rằng trời tối, cô nhìn không rõ lắm nhưng Nam Khuê vẫn nhận ra sắc mặt của cô ta đột nhiên thay đổi, tràn ngập xấu hổ cùng cứng đờ.
“Về phần bắt tay, tôi nghĩ giữa chúng ta là không cần thiết.”
Chu Hiểu Tinh chỉ có thể hậm hực thu tay về đồng thời nhìn về phía Nam Khuê: “Cô Nam, tôi trước tiên muốn hướng cô nói lời xin lỗi, chuyện xảy ra vào ban ngày tôi hy vọng cô đừng để ở trong lòng, tôi chỉ là quá mức sợ hãi mà thôi.”
“Đồng thời, tôi cũng hiểu và thông cảm với cô rất nhiều. Ông xã của cô đang mất tích, hiện giờ lại nhìn thấy một người đàn ông có ngoại hình giống ông xã của mình, khó trách sẽ nhận nhầm và cho rằng bản thân đã gặp được ông xã của mình, về chuyện này tôi có thể hiểu.”
“Cô Chu.” Nam Khuê nghe được những lời này của cô, không nhịn được trực tiếp ngắt lời: “Tôi cảm thấy cách dùng từ của cô có vấn đề hoặc là bản thân cô nghe không hiểu những lời ban ngày tôi nói.”
“Vậy cô hiện tại nghe thật kỹ đây, tôi sẽ lặp lại một lần nữa. Thứ nhất: Cố Mạc Hàn không phải lớn lên giống ông xã của tôi mà là giống nhau như đúc, không có bất cứ sự khác biệt nào; thứ hai: Tôi có thể nói chắc chắn với cô rằng anh ấy chính là ông xã của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nhận sai người.”
“Cô Chu, nếu như năng lực lý giải của cô không có vấn đề thì đừng xuyên tạc ý tứ của tôi.”
“Cô cứ mạnh miệng đến chết cũng không chịu thừa nhận là có ý gì chứ?”
Đối mặt với người phụ nữ cướp đi ông xã của mình, mặc kệ cô ta lớn lên xinh đẹp như thế nào, yếu đuối cùng đáng thương ra sao Nam Khuê đều không cảm thấy có chút cảm thông cùng thương xót nào.
Những gì hiện giờ cô có thể làm chính là cố gắng không hận cô ta, không đánh vào mặt của cô ta, điều này cũng đã thể hiện phong độ cùng sự giáo dục rồi.
Nếu muốn bản thân cô dùng lời tốt đẹp để nói với cô ta thì hoàn toàn không thể được.
Điều làm cho Nam Khuê cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là cô đã nói rõ ràng đến như vậy rồi, Chu Hiểu Tinh vậy mà vẫn có thể ngụy trang dưới lớp mặt nạ này, đối mặt với nguy hiểm cũng không hề hoảng loạn.
“Cô Nam Khuê, đã có người thống kê qua, những người không cùng huyết thống ở trên thế giới này nhưng lớn lên lại giống nhau có rất nhiều. Tôi có thể nói với cô một cách chắc chắn rằng Mạc Hàn từ nhỏ đến lớn đều sống ở ở trên hòn đảo này. Chúng tôi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã chơi cùng với nhau, anh ấy cũng chưa từng rời khỏi hòn đảo này, sao anh ấy có thể trở thành ông xã của cô rồi lại cùng cô sinh ra hai đứa trẻ chứ?”
“Tôi biết cô không thể chấp nhận được sự thật này nhưng vẫn muốn nói thêm một lần nữa, cô đã nhận sai người rồi. Anh ấy tên là Cố Mạc Hàn, và là chồng sắp cưới của tôi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!