Quý Anh nằm trên giường bệnh, mặc dù vừa mới phẫu thuật, nhưng bà ta đã có thể tự thở, phục hồi cũng rất tốt.
Hơi thở hổn hển, bà ta giữ ngực cười to: “Lục Minh Bác, đừng ngây thơ nữa.”
“Không có tao làm chứng, con dâu của mày chính là hung thủ giết người, tao sẽ để cho cô ta ngồi tù mọt gông.”
“Lựa chọn duy nhất của mày chính là đồng ý điều kiện của tao, thả Tiểu Nhu của tao ra, nếu không, tao tuyệt đối sẽ không thay đổi khẩu cung.”
Lục Minh Bác bị bà già mặt mũi đáng ghét trước mắt này chọc cho tức giận kịch liệt.
Nhưng ngay sau đó, ông đã lấy lại bình tĩnh.
Lúc này, ông càng tức giận, càng nổi trận lôi đình, lại càng dễ rơi vào bẫy.
Cho nên ông nhất định phải giữ bình tĩnh.
“Quý Anh, tôi nghiêm túc lặp lại một lần cuối cùng, tôi sẽ không bỏ qua cho Hạ Nhu, bà đừng có mơ mộng nữa.”
Nói xong, ông đi ra ngoài đóng cửa thật mạnh.
Thấy ông đi ra ngoài, Đông Hoạ và Chu Tiễn Nam bước tới.
Lục Minh Bác xoa xoa lông mày, nói yêu cầu vô lý của Quý Anh cho bọn họ nghe.
“Quả nhiên giống như chúng cháu nghĩ, nếu đã như vậy, muốn tìm điểm đột phá từ chỗ bà ta cũng không có khả năng, cho nên chúng ta phải đi tìm chứng cứ chứng minh Khuê Khuê trong sạch.”
“Cậu có ý tưởng gì hay không?” Lục Minh Bác nhìn về phía Chu Tiễn Nam hỏi.
“Chú Lục, chuyện tìm chứng cứ giao cho cháu, cháu nhất định sẽ tìm mọi cách để điều tra. Tuy nhiên, cháu có một cách khác.”
Lục Minh Bác vừa nghe, nhất thời cảm giác nhìn thấy hy vọng, vội vàng hỏi: “Cách gì?”
Chu Tiễn Nam nhìn về phía Đông Hoạ: “Hoạ Hoạ, có thể mua giúp tôi và chú Lục một chai nước không?”
Đông Hoạ biết bọn họ có việc muốn nói, cho nên sảng khoái gật đầu: “Được, anh chờ một chút.”
Sau khi cô ấy đi, Chu Tiễn Nam nhìn về phía băng ghế bên cạnh ra hiệu: “Chú Lục, mời chú ngồi.”
“Được, Tiễn Nam, cậu có cái gì thì cứ nói đi, không cần để ý gì cả, chỉ cần có thể giúp Khuê Khuê sớm ra ngoài, tôi đều đồng ý thử một lần.”
“Ừm, vậy cháu sẽ nói thẳng.”
Chu Tiễn Nam nói: “Chú Lục, cháu biết Quý Dạ Bạch cũng là con trai của chú, Hạ Nhu xảy ra chuyện đã hai ngày, nếu như cháu đoán không sai, ngay giây phút đầu tiên Quý Dạ Bạch biết được tin tức này nhất định sẽ cố gắng trở về.”
“Cháu đã kiểm tra chuyến bay gần nhất, tính cả thời gian nối chuyến, anh ta chắc là sắp đến sân bay rồi.”
“Hạ Nhu vẫn luôn thù ghét chú và tất cả người nhà họ Lục, cho nên bà ta nhất định sẽ không cầu xin tha cho Khuê Khuê, nhưng Quý Dạ Bạch thì khác, nếu chú đến cầu xin anh ta, anh ta có thể sẽ nghĩ cách thuyết phục Quý Anh.”
Tuy nhiên Lục Minh Bác lại nhanh chóng bác bỏ, ông xua tay, khẳng định trả lời: “Không, chuyện này không thể. Quý Dạ Bạch vẫn luôn hận tôi, nó tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
“Chú Lục, cháu biết suy nghĩ của chú, nhưng vì Khuê Khuê, tại sao không thử xem? Quý Dạ Bạch đúng là đã làm một số chuyện sai trái, nhưng trước đây cháu từng tiếp xúc với anh ta, cháu luôn cảm thấy, thứ anh ta thực sự muốn không phải là tài sản của nhà họ Lục.”
“Là một đứa con, có lẽ điều anh ta muốn rất đơn giản, chỉ là muốn một câu quan tâm của cha, một cái ôm, chú Lục đi thử xem.”
Trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, Lục Minh Bác đưa tay vỗ vỗ bả vai Chu Tiễn Nam.
“Được, cậu nói đúng, vì Khuê Khuê, vì đứa bé trong bụng con bé, cho dù chỉ có một chút khả thi, tôi cũng phải đi thử xem.”
“Bây giờ Kiến Thành không trở về, làm cha nó, tôi nhất định phải giúp nó bảo vệ tốt vợ con của nó.”
Nhìn bóng dáng Lục Minh Bác rời đi, Chu Tiễn Nam trong lòng tràn đầy sầu muộn.
Nói cho cùng, anh ấy cũng đang đánh cược.
Đánh cược Quý Dạ Bạch còn có chờ mong và ảo tưởng với người cha Lục Minh Bác này.
Đánh cược Quý Dạ Bạch còn có lòng trắc ẩn và đồng tình với người phụ nữ đang mang thai Nam Khuê này.
Lên xe, Lục Minh Bác trực tiếp dặn dò: “Ra sân bay!”
“Được, thưa ông.”
Đến sân bay, đợi một lúc, Lục Minh Bác rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng của Quý Dạ Bạch.
Mấy ngày vất vả làm cho anh ta không còn tinh thần và khí chất như thường ngày, trông đặc biệt tiều tuỵ và mệt mỏi.
Trước khi đi về phía trước, ông hét lớn tên của Quý Dạ Bạch.
Nghe thấy tên của mình, lại nghe thấy giọng có chút quen thuộc kia, Quý Dạ Bạch dường như có chút sửng sốt.
Xoay người, anh ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Minh Bác.
Khoảnh khắc đó, trong mắt anh ta hiện lên một sự bàng hoàng và bất ngờ lớn.
Nhưng ngay sau đó, biểu hiện trên khuôn mặt của anh ta đã trở lại bình thường rồi sau đó trở nên lạnh lùng: “Ông đến đây làm gì?”
“Dạ Bạch, lên xe đi, đã lâu không gặp, cha có chút chuyện muốn nói với con.”
Quý Dạ Bạch lại giống như không nghe thấy, trực tiếp vòng qua ông đi về phía trước.
“Dạ Bạch?” Lục Minh Bác đuổi theo phía sau anh ta gọi.
“Ông không cần làm chuyện vô ích, giữa tôi và ông chỉ là người xa lạ, không có gì để nói cả.” Quý Dạ Bạch vẫn lạnh lùng như trước.
“Nếu nó có liên quan đến mẹ của con thì sao?”
Nghe đến đó, Quý Dạ Bạch nhất thời dừng bước chân.
Thấy anh ta có hứng thú, Lục Minh Bác chủ động nói: “Xe của cha ở bên ngoài, đi cùng cha đi.”
Quý Dạ Bạch vẫn lạnh mặt, nhưng không từ chối nữa.
Lên xe, anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, phải làm thế nào thì ông mới thả mẹ tôi ra? Đừng nói những lời cho có lệ với tôi, thứ tôi muốn là kết quả cuối cùng.”
Lục Minh Bác có chút bối rối.
Ông cau mày, một lúc lâu cũng không nói gì.
Quý Dạ Bạch hừ lạnh, vẻ mặt lạnh như băng nhìn ông: “Ha (cười khẩy)? Trái lại đã làm mới nhận thức của tôi, nhìn dáng vẻ của ông hoàn toàn không có ý định buông tha cho mẹ tôi.”
“Lục Minh Bác, ông nói sao lại có người bạc tình bạc nghĩa như ông? Mẹ tôi tốt xấu gì cũng là người của ông, bà ấy sinh con cho ông, toàn bộ tuổi trẻ, cả cuộc đời đều chôn vùi trên người ông.”
“Bây giờ bà ấy xảy ra chuyện, ông lại có thể lạnh lùng đến mức này? Ông vẫn còn trái tim chứ? Vân Thư là vợ ông, còn mẹ tôi chưa bao giờ hầu hạ ông sao? Từ trước đến nay tôi chưa từng có bất kỳ hy vọng xa vời nào đối với ông, nhưng ông có thể đối xử công bằng chút với mẹ con chúng tôi hay không.”
Quý Dạ Bạch gần như điên cuồng.
Gào thét xong, anh ta mở cửa xe, lúc bước ra ngoài đóng mạnh cửa.
“Nếu ông không nghĩ tới việc buông tha cho mẹ tôi, vậy giữa chúng ta cũng không có gì để nói.”
Quý Dạ Bạch xách vali sải bước đi về phía trước.
Lục Minh Bác lập tức lo lắng đuổi theo: “Dạ Bạch, con chờ một chút.”