Lúc này, Hạ Nhu điên cuồng đuổi theo bóng lưng cô.
“Chờ một chút, Nam Khuê, cô đứng lại.”
Nam Khuê không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Trần Tranh nói: “Thiếu phu nhân, cá mắc câu rồi.”
Nam Khuê lại lắc đầu: “Không, thời cơ còn chưa tới.”
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, Hạ Nhu đang lảo đảo đuổi theo phía sau.
Ra ngoài cửa biệt thự, Trần Tranh khom lưng thân mật mở cửa xe cho Nam Khuê.
Nam Khuê ngồi vào, vẻ mặt nhàn nhạt: “Lái xe.”
“Vâng, Thiếu phu nhân.”
Ngay khi vừa đạp chân ga, chiếc xe đang muốn chạy nhanh đi, đột nhiên, Hạ Nhu xõa tóc, giống như người điên đứng chắn trước xe.
Phanh gấp một cái, Nam Khuê đã đoán trước điều này, ngồi thẳng người lại.
Bên ngoài xe, Hạ Nhu giang hai tay ra ngăn xe, vẻ mặt thê thảm đi về phía cửa sổ xe liều mạng nói: “Nam Khuê, cô xuống đây đi, tôi đồng ý, tôi đồng ý với yêu cầu của cô.”
“Tôi cầu xin cô, chỉ cần Dạ Bạch không vào tù, cô bảo tôi làm cái gì tôi đều đồng ý hết.”
Ánh mắt Nam Khuê lạnh như băng nhìn về phía trước, ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
Bên ngoài, Hạ Nhu điên cuồng đập cửa sổ xe, vừa vỗ vừa hét: “Nam Khuê, cô ra đây đi, tôi cầu xin cô, chỉ cần cô buông tha cho Dạ Bạch của tôi, tôi lập tức đi đầu thú.”
“Tôi thừa nhận, tôi sẽ thừa nhận hết tất cả tội lỗi của mình với cảnh sát.”
Hạ Nhu đau xé ruột gan hét lớn, mãi cho đến giờ phút này, bà mới có một chút hối hận.
Nếu như trước kia, có thể Nam Khuê còn có vài phần đau lòng.
Nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến mẹ chồng còn đang nằm trong bệnh viện, nghĩ đến Kiến Thành không rõ sống chết, cô chỉ còn lại sự thù hận đối với người đàn bà này.
Một gia đình hạnh phúc, đã bị bà ta phá hủy.
Làm sao mà cô có thể không hận chứ?
Không nhớ đã khóc bao lâu, khi Hạ Nhu khóc lóc gần như nằm liệt trên mặt đất, toàn thân cũng không còn sức lực gì nữa, Nam Khuê mới đẩy cửa ra, bình tĩnh bước xuống.
Cô cúi đầu, mặt mày vẫn lạnh lùng như cũ: “Nghĩ kỹ rồi sao, bà thật sự đồng ý đi tự thú sao rồi?”
Hạ Nhu điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi đồng ý.”
“Được, vậy thì bây giờ theo tôi đến đồn cảnh sát.”
Hạ Nhu rõ ràng có chút sững sờ: “Cái này? Nhanh như vậy sao?”
“Đổi ý rồi?”
“Không, không phải, Dạ Bạch còn ở nước ngoài, thằng bé còn chưa trở về, tôi muốn gặp thằng bé một lần, tôi đồng ý với cô, chờ sau khi gặp được, tôi nhất định sẽ đến đồn cảnh sát đầu thú được không?”
“Vậy thì xin lỗi, tôi không có phần kiên nhẫn này.”
Nam Khuê vừa dứt lời, Hạ Nhu chợt mở cửa xe, đứng dậy ngồi vào.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến đồn cảnh sát, sau đó dừng lại một cách suôn sẻ.
Trước khi đi vào, Hạ Nhu kéo quần áo trên người, sau đó nhìn về phía Nam Khuê: “Cô phải tuân thủ lời hứa, chỉ cần tôi tự thú, cô sẽ bỏ qua cho Dạ Bạch.”
“”
Nam Khuê không nói.
Hạ Nhu chỉ có thể xem như cô đã đồng ý.
Bà ta biết, giờ phút này mình không có bất kỳ vốn liếng nào để nói điều kiện với cô.
Khi cất bước đi về phía trước, Hạ Nhu không ngừng quay đầu lại, đồng thời nói to: “Nam Khuê, hạ thủ lưu tình.”
“Nam Khuê, cả đời này Hạ Nhu tôi chưa từng cầu xin người khác, nhưng lần này tôi cầu xin cô.”
“Nam Khuê”
Phía sau, giọng nói của Hạ Nhu càng ngày càng nhỏ.
Sau đó dần dần không thể nghe thấy.
Lúc này, thật ra Nam Khuê đã đánh cược rất nhiều.
Trong phần tư liệu kia căn bản không có chứng cứ Quý Dạ Bạch phạm tội, chứng cứ là do Kiến Thành tự tay đưa ra, ngay cả Lâm Tiêu cũng không biết.
Mà sở dĩ cô liên hợp với Lâm Tiêu diễn vở kịch này, chính là biết chắc Quý Dạ Bạch thật sự có vấn đề.
Còn đặt cược cho dù Hạ Nhu có thủ đoạn độc ác như thế nào, đối với con trai mình cũng có chút tình mẹ con, có chút quan tâm.
May mắn thay, cô đã giành chiến thắng trong vụ cược này.
Hạ Nhu cũng tin, chủ động tự thú.
Nam Khuê cũng không rời đi, cô ngồi trong xe, chờ đợi hơn một tiếng đồng hồ.
Cô có vẻ rất kiên nhẫn, cứ lặng lẽ chờ như vậy
Điện thoại vang lên, bên kia truyền đến một giọng nói thoải mái và vui mừng: “Thiếu phu nhân, bà ta đã nhận tội rồi, chúng tôi đã làm xong biên bản, đã xong hết tất cả rồi, lần này nhất định có thể đòi lại công bằng cho phu nhân.”
“Được, vất vả rồi.”
Bỏ điện thoại xuống, Nam Khuê xoa xoa lông mày, thản nhiên mở miệng: “Quay về thôi!”
Đây là một kết quả lý tưởng, Hạ Nhu sau khi tự thú nhất định sẽ bị trừng phạt thích đáng.
Thuê người giết người, đây không phải là một tội danh nhỏ, dù cho Quý Dạ Bạch có quan hệ cũng vô dụng, cô tin tưởng quyền uy của pháp luật, pháp luật tuyệt đối sẽ không nương tay.
Rõ ràng đã đạt được kết quả cô mong muốn, nhưng cô lại cảm thấy vui không nổi.
Đúng vậy, làm thế nào để vui đây?
Cho tới bây giờ việc tống cổ Hạ Nhu vào tù cũng không phải là điều cô muốn.
Những gì cô muốn, luôn là một gia đình hòa thuận, khoẻ mạnh và hạnh phúc.
Không có gì quan trọng hơn sức khỏe của gia đình.
Nếu như có thể, cô thà rằng để cho Hạ Nhu sống thật tốt, chỉ cần Kiến Thành và mẹ chồng có thể trở về.
Nhưng tất cả mọi thứ có thể trở lại ban đầu không?
Nam Khuê cực kỳ mệt mỏi nhắm mắt lại, cô lấy một tay chống đầu, không bao lâu đã bắt đầu buồn ngủ.
Lúc đến nhà cũ, Nam Khuê vẫn đang nhắm mắt ngủ.
“Thiếu” Trần Tranh vừa định gọi cô xuống xe, lại phát hiện cô đã ngủ thiếp đi.
“Suỵt!” Đặt tay lên môi, anh ta nhẹ giọng dặn dò những người xung quanh: “Động tác nhẹ nhàng chút, các người về trước đi, thiếu phu nhân ở đây để tôi chăm sóc.”
“Vâng.”
Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, Trần Tranh cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng đắp lên người Nam Khuê.
Sau đó ngồi ở ghế lái, lặng lẽ chờ đợi.
Giấc ngủ này, Nam Khuê ngủ được một lúc.
Khi mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã là một tiếng sau.
Khi ánh mắt nhìn vào áo khoác trên người, phản ứng đầu tiên của cô là Kiến Thành đã trở về.
“Ông xã”
Nam Khuê đứng dậy, vội vàng mở miệng.
Nhưng trả lời cô, chỉ có không khí cô đơn.
Lúc này, Trần Tranh xoay người thấp giọng hỏi: “Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi sao?”
“Ừm.”
Nhìn thấy anh ta, Nam Khuê tỉnh táo hơn vài phần, cúi đầu nhìn chiếc áo trên người mình, cô hỏi: “Áo khoác này là của anh à?”
“Vâng.”
Nam Khuê đưa cho anh ta, đồng thời mở miệng: “Cảm ơn sự quan tâm của anh, nhưng lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa.”
Bởi vì sự đường đột của anh ta, hại cô mừng hụt một phen.
Thất vọng sau hi vọng, rất là khó chịu.
“Vâng, Thiếu phu nhân, tôi đã nhớ kỹ.”
“Tôi trở về trước, anh cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, Nam Khuê từng bước đi vào bên trong.
Trong phòng ngủ, Niệm Khanh và Tư Mục đã ngủ, cho nên Nam Khuê bước đi nhẹ nhàng.
Vốn dĩ lúc này hai thằng nhóc kia nhất định đã say giấc, kết quả Nam Khuê vừa đẩy cửa ra, hai thằng nhóc kia đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt buồn ngủ mông lung nhìn qua.
Giọng nói mềm mại, mơ hồ và đáng yêu: “Mẹ ơi, tuyệt quá, cuối cùng mẹ cũng đã về.”