Nam Khuê vừa che hai lỗ tai, vừa điên cuồng lắc đầu không ngừng.
Nhưng ngay cả khi như vậy, những tiếng la hét thảm thiết và tiếng khóc than đau buồn ban nãy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.
“Không, mình đã nói mình không tin Kiến Thành đã ra đi. Bọn họ đều đang khóc, nhưng mình không thể khóc. Nếu mình khóc, điều đó có nghĩa là mình đã thừa nhận điều đó.”
Đêm này dài đến lạ thường.
Nam Khuê nằm trên giường, nhưng vẫn không ngủ được.
Nhưng cô vẫn nhắm mắt giả vờ như đang ngủ.
Bởi vì cô biết nếu cô vẫn còn tỉnh, Họa Họa sẽ luôn thức ở bên cô.
Ngày hôm nay, cô đã quá mệt mỏi rồi, cô cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nhìn thấy Nam Khuê chìm vào giấc ngủ, bên tai có tiếng thở nhẹ, Đông Họa đang nằm ở bên cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, Chu Tiễn Nam đẩy cửa bước vào.
Nam Khuê liền mở mắt ra nhìn anh: “Họa Họa đã ngủ rồi, anh có thể giúp em bế cô ấy đến giường bên cạnh được không?”
“Được.” Chu Tiễn Nam gật đầu.
Sau khi bế Đông Họa đến giường bên cạnh, Chu Tiễn Nam lại đi về phía Nam Khuê: “Anh ở ngay bên ngoài, nếu có chuyện gì thì gọi cho anh, hoặc em có thể nhắn tin cho anh.”
Nam Khuê lắc đầu: “Không cần đâu, cũng đã quá nửa đêm rồi. Hôm nay em đã gây quá nhiều phiền phức cho mọi người. Anh không cần phải canh chừng tụi em đâu, mau về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được rồi, vậy sáng mai gặp lại.”
Chu Tiễn Nam nói xong, liền nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài.
Trên hành lang vắng vẻ, anh đi về phía trước, trên chân mang đôi ủng quân đội, âm thanh đôi giày chạm vào đất rất rõ ràng và mạnh mẽ.
Nhưng mà, anh vốn dĩ không hề bỏ đi mà chỉ tìm một chiếc ghế trống và ngồi xuống.
Nếu anh nói rằng anh không thể quay về, Nam Khuê chắc chắn sẽ rất lo lắng.
Anh nghĩ, bảo vệ cô ấy như thế này là cách tốt nhất anh có thể làm rồi.
Khoảng 5 giờ sáng, Chu Tiễn Nam dựa vào thành ghế và chợp mắt một chút.
Chợt có tiếng bước chân đến gần.
Anh nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn thấy Đông Họa đang bước tới chỗ mình.
“Sao cô dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm chút đi?” Chu Tiễn Nam hỏi.
“Hôm nay là ca trực đêm của tôi. Tôi phải xuống xem xét một chút. Tôi sẽ lên sau khi hết ca làm việc.”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt Đông Họa liền rơi vào Chu Tiễn Nam.
Quần áo của anh đã xộc xệch, trên cằm mọc ra vài sợi râu.
Vì thức khuya nên mắt anh càng đỏ hơn.
Trước đây mỗi khi Đông Họa nghĩ đến anh, anh chính là người đàn ông luôn hăng hái, anh tuấn và tiêu sái!
Nhưng bây giờ, anh nguyện ý vì Khuê Khuê mà trở nên tiều tụy như vậy.
Nếu đây không phải là tình yêu, thì nó là gì chứ?
Dù vậy, trong lòng cô vẫn cảm thấy đau đớn không thôi.
“Khuê Khuê đã ngủ rồi, anh cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi, nếu có việc cần anh giúp tôi sẽ gọi điện cho anh.” Đông Họa nói.
Nhưng Chu Tiễn Nam vẫn lắc đầu từ chối mà không cần suy xét: “Không cần đâu, trời cũng sắp sáng rồi, tôi nên trông chừng ở đây thì tốt hơn.”
“Nhưng tôi có chuyện muốn nhờ tới cô.”
Đông Họa gật đầu: “Ừm, anh cứ nói.”
“Lúc nãy Khuê Khuê đã kêu tôi về nhà nghỉ ngơi. Tôi đã hứa với cô ấy tôi sẽ về nghỉ ngơi. Nhưng cô ấy không biết rằng tôi đang canh chừng bên ngoài, nếu buổi sáng cô ấy thức dậy, tôi hy vọng cô sẽ giúp tôi giữ kín bí mật này. ”
Nghe anh nói như vậy, Đông Họa phải thừa nhận cô thực sự rất ghen tị và đố kỵ với Nam Khuê.
Phải yêu sâu sắc biết bao nhiêu mới có tình cảm bền chặt như vậy!
Trong lòng có chút chột dạ, cô mạnh mẽ gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ giúp anh giữ kín bí mật.”
“Cảm ơn cô!”
Nam Khuê ngủ liên tục suốt bốn tiếng đồng hồ, nhưng trong giấc ngủ này cô không được ngon giấc.
Cô đã có một giấc mơ hết lần này đến lần khác.
Cô mơ thấy máy bay đột ngột rơi xuống, một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó chỉ sót còn lại một đống đổ nát đang chìm ngập trong ngọn lửa dữ dội. Cô mơ thấy máy bay rơi trên hoang đảo, mọi người trong đó đều kinh hãi la hét.
Cô cũng từng mơ thấy một chiếc máy bay đang bay lượn một vòng rồi bất ngờ lao xuống biển, biển liền động mạnh, từng cơn sóng dữ cuộn trào mãnh liệt.
Cô nhìn thấy Kiến Thành đang bơi giữa biển cả mênh mông, anh ấy đang bơi một cách tuyệt vọng.
“Bà xã, đừng lo lắng, vì anh đã đồng ý với em, anh nhất định sẽ quay lại.”
“Bà xã, đừng khóc nữa, anh sẽ không chết đâu.”
Trong giấc mơ, cô nghe thấy giọng nói của anh.
Nhưng ngay sau đó, cô nhìn thấy Kiến Thành đang nhìn mình hấp hối: “Anh xin lỗi bà xã, có lẽ anh thực sự phải lỡ hẹn lần này với em rồi.”
“Hãy chăm sóc bản thân và những đứa con của chúng ta thật tốt. Đời này anh không thể chăm sóc được cho em. Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ là người đầu tiên tìm thấy em.”
“Bà xã, anh yêu em! Còn nữa, tạm biệt em!”
Lúc này, Nam Khuê không thể chịu đựng được nữa, cô liên tục lắc đầu và khóc thành tiếng: “Không, không muốn.”
“Đừng mà Kiến Thành, anh đừng rời xa em mà. Anh đã hứa với em rồi, anh nhất định sẽ quay lại.”
“Anh là đồ dối trá, anh không được thất hứa!”
Giật mình tỉnh dậy, Nam Khuê liền thở hổn hển.
Cổ họng vừa khô khát vừa đau rát, cô đưa tay lấy một cốc nước ấm.
Sau đó mới nhận ra rằng không còn nước trong cốc nữa.
Nâng chăn bông lên, cô định đứng dậy đi đổ nước.
Nhưng khi vừa đứng lên, cô cảm thấy dưới thân có cảm giác ẩm ướt, sau đó là cảm giác đau như kim châm ở bụng dưới.
Cảm giác này là gì vậy? Cô lập tức quay lại nhìn giường bệnh.
Đúng như dự đoán, trên nệm giường đã thấm ướt cả mảng máu tươi.
Bụng cũng càng ngày càng đau hơn.
Cô cắn răng chịu đau và nhanh chóng nhấn nút khẩn cấp.
Quá trình chờ đợi đúng là cực hình, Nam Khuê siết chặt tay và cầu nguyện hết lần này đến lần khác: “Cục cưng, con nhất định phải kiên trì nhé, con không được có chuyện đâu đó.”
“Cục cưng, con và cha không được thất hứa đâu đấy. Con phải bình an ra đời, bình an gặp mẹ, cha con nhất định cũng sẽ bình an trở về.”
Vì vẫn đang chảy máu nên Nam Khuê không dám cử động, chỉ có thể nằm im trên giường.
Trên hành lang vang lên tiếng động.
Nhìn thấy y tá vội vàng chạy tới, Chu Tiễn Nam lập tức mở mắt ra.
Y tá đẩy cửa chạy vào trong, Chu Tiễn Nam lập tức chạy theo sau.
Nhìn thấy y tá đi tới, Nam Khuê lập tức lo lắng nắm lấy tay cô: “Tôi đang chảy máu, còn hơi đau bụng nữa. Bất kể thế nào, cô cũng phải giúp tôi giữ lại đứa bé.”
“Đừng lo lắng, mau cho tôi xem một chút.”
Cô y tá nâng khăn trải giường lên và liếc nhìn.
Khi phát hiện lượng máu chảy ra vượt quá dự tính, cô y tá cũng hơi luống cuống, vội vàng hô với đồng nghiệp: “Mau lên, lượng máu chảy ra có hơi nhiều, mau đi gọi bác sĩ tới ngay.”
Chu Tiễn Nam vội vàng chạy tới: “Bác sĩ đang ở đâu? Tên là gì? Tôi sẽ gọi người ấy tới ngay.”
Vì tốc độ nhanh nên bác sĩ được anh nhanh chóng mời tới.
Bên ngoài phòng bệnh, Chu Tiễn Nam lo lắng chờ đợi.
Trong phòng bệnh, Nam Khuê cũng đang hô hấp một cách căng thẳng.
“Bác sĩ, làm ơn hãy giữ con tôi lại.” Nam Khuê nắm lấy tay cô khẩn khoản cầu xin.
“Cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Khi Đông Họa đi lên, cửa phòng bệnh vẫn còn đóng chặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!