Chu Tiễn Nam trầm ngâm trả lời: “Thế thì ngược lại tôi và cô lại tình cờ rất trùng hợp, tính cách của tôi cũng rất bướng bỉnh.”
Không biết hôm nay bầu không khí quá tốt, hay là ánh đèn đèn quá dịu.
Đông Họa đột nhiên thu hết dũng khí nhìn anh: “Thế đối với tình cảm thì sao? Nếu đã xác định tình cảm với một người, anh sẽ cố chấp như vậy sao?”
Chu Tiễn Nam nhìn về phía xa xăm, đôi mắt đen bỗng trở nên mờ mịt như vực thẳm không đáy, khiến người khác hoàn toàn không thấy được cảm xúc thật ẩn chứa trong mắt anh.
Gió về đêm thổi vào có hơi lạnh lẽo.
Hai người cùng nhau đi về phía trước, vừa lúc Đông Họa còn tưởng rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi của cô.
Đột nhiên, giọng nói của anh vang lên bên tai.
“Đúng vậy, tôi rất cố chấp.”
“Nhưng mà” đột nhiên, giọng nói của anh thay đổi: “Khi sự cố chấp của tôi khiến cô ấy gặp khó khăn và rắc rối, tôi chỉ có thể rút lui.”
Nghe đến đây, Đông Họa đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau.
Trái tim cũng có chút tắc nghẽn, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Rất lâu trước đây, cô đã nghĩ rằng một người đàn ông ưu tú như anh, nhất định sẽ không có bạn gái.
Mà nếu có, người anh ấy thích nhất định cũng phải là người ưu tú giống như anh vậy.
Sau đó, cô mới biết được mấy năm nay anh ấy vẫn luôn độc thân, và cũng không có đối tượng kết giao, trái tim của cô bắt đầu cảm thấy rung động.
Nhưng bây giờ, cô phát hiện ra rằng anh ấy không kết hôn không phải bởi vì anh ấy không có người bạn đời thích hợp, mà là vì trong tim anh ấy luôn chứa hình bóng người con gái anh ấy yêu sâu đậm.
Nhưng cô gái đó là ai chứ?
Cô thật sự rất ghen tị với cô gái đó!
Nhưng ghen tị thì đã sao chứ?
Cô và anh ấy nhiều nhất cũng chỉ là những người bạn gặp nhau vài lần, cho dù có nhiều tình cảm tới đâu cũng không thể nói ra bằng lời.
Hay thậm chí, một khi đã mở miệng, thì sẽ bị ánh mắt ghẻ lạnh của anh ấy dập tắt.
Cô không muốn vậy, cho nên chỉ cần cô yêu đơn phương là được rồi.
Tốt nhất là đừng để anh ấy phát hiện ra, có như vậy tình yêu của cô sẽ được bền lâu.
Khi anh và cô đi đến quán thịt nướng và tìm một chỗ ngồi, Chu Tiễn Nam cố ý hỏi: “Bên trong còn chỗ trống nào không?”
“Thật ngại quá, bên trong đã hết chỗ rồi, ngồi bên ngoài cũng khá tốt. Hai người chọn chỗ ngồi nhé.”
Sau khi vào chỗ ngồi, người phục vụ mang thực đơn đến.
Chu Tiễn Nam nói mình không kiêng kị hay dị ứng món gì, và bảo Đông Họa cứ đặt đại món nào cho anh cũng được.
Thế là, Đông Họa liền gọi một vài món ăn đang phổ biến gần đây.
Khi đồ ăn được dọn ra, cô đưa tay ra và khoanh tay lại.
Lúc nãy rời khỏi bệnh viện, cô đã đi rất vội nên quên mất mặc áo khoác ngoài, lúc này gió đêm thổi tới, cô chợt cảm thấy hơi lạnh.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Chu Tiễn Nam đã đứng dậy.
Ngay sau đó, một bóng đen phủ lên sau lưng cô.
Qua hình ảnh phản chiếu trên mặt đất, cô có thể thấy rõ anh đang cúi người xuống.
Sau đó, cô cảm thấy vai mình nặng trĩu, một mùi thơm nhè nhẹ lập tức bao trùm lấy cô.
Áo khoác của anh đã phủ kín cơ thể cô, và bởi vì cô đang ngồi, nên vạt áo rất dài, trông cô như bị cái áo bao kín toàn thân vậy.
Áo khoác vẫn mang theo nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh, lúc này, tất cả đều được truyền sang cô.
Đưa tay ra, Đông Họa nắm nhẹ áo khoác, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Chu Tiễn Nam bằng ánh mắt trong veo.
“Cảm ơn anh, nhưng anh đưa áo khoác cho tôi thế này, trời về đêm gió rất lạnh, nếu anh bị cảm lạnh tôi sẽ cảm thấy rất xấu hổ.”
Chu Tiễn Nam nhẹ nhàng nhìn cô: “Đừng lo lắng quá, tôi không sao đâu, cơn gió nhỏ này đối với tôi không là gì cả.”
“Ừm.”
Lúc cô cúi đầu xuống, toàn bộ khuôn mặt của Đông Họa gần như đỏ bừng.
Bởi vì cô đang mặc áo khoác của anh, mùi hương chỉ thuộc về anh gần như lan tỏa và bao trùm khắp cơ thể cô.
Mùi hương mát lạnh, nhưng cũng tràn đầy hương vị nam tính.
Vào lúc này, vào thời khắc này, cô cảm thấy mình không phải đang ngồi trên ghế, mà là đang ngồi trên mây.
Thậm chí chỉ trong một khoảnh khắc, khi nhìn vào người đàn ông khôi ngô tuấn tú với đôi mắt sáng và lông mày rậm trước mặt này, trong lòng cô nổi lên một tia tham lam và vọng tưởng.
Nếu một ngày nào đó, anh ấy cũng có thể thích mình giống như người con gái kia thì thật tốt biết bao.
Lúc này, thịt nướng được đưa lên bàn, suy nghĩ thất thời của Đông Họa liền nhanh chóng dập tắt.
Nghĩ đến ý nghĩ vừa rồi, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Khi cô còn nhỏ, các bạn học đã nói rằng không phải cứ thích thì sẽ có kết cục tốt đẹp, có những tình yêu đến cuối đời chỉ là yêu đơn phương, cũng có những tình yêu chỉ là kiểu tôn thờ ngưỡng mộ, những thứ tình yêu theo kiểu như vậy không thể nào trở thành hiện thực được.
Đến bây giờ cô mới biết rằng có một số đàn ông thực sự chỉ có thể đứng xa ngắm nhìn mà thôi.
Sau khi ăn xong, Chu Tiễn Nam đưa Đông Họa trở lại bệnh viện.
Hôm nay cô có ca trực đêm, và cô sẽ trực ca lúc mười giờ tối.
Biết cô làm việc cùng với Nam Khuê trong bệnh viện cả ngày lẫn đêm, Chu Tiễn Nam lo lắng hỏi: “Sức khỏe của cô thế nào? Có thể chịu nổi không? Nếu mệt quá thì nên nghỉ ngơi một chút.”
“Không sao đâu, cũng chỉ là thức một đêm thôi mà. Tôi có thể nghỉ hai ngày sau ca trực đêm, hơn nữa Khuê Khuê có dấu hiệu sinh non, tôi không thể ở bên chăm sóc cho cậu ấy được, chỉ có thể dành thời gian đi làm để đến thăm cô ấy mà thôi.”
“Sinh non sao?”
Lúc này, mọi sự chú ý của Chu Tiễn Nam đều tập trung vào hai chữ cô nói vừa rồi.
“Ý của cô là, cô ấy đang mang thai sao?” Chu Tiễn Nam hỏi lại.
Giọng nói đó, rõ ràng là rất nhẹ, rất nhẹ.
Nhẹ đến nỗi anh khó có thể nhận ra một chút cảm xúc nào, nhưng Đông Họa vẫn có thể nghe thấy sự mất mát và u uất trong lời nói của anh.
Sau khi Đông Họa xuống xe, cô đi thẳng vào bệnh viện.
Nhưng xe của Chu Tiễn Nam vẫn luôn đậu ở đó, đã qua một mấy phút mà anh vẫn chưa khởi động xe rời đi.
Mà ở cách đó không xa, cô có thể thấy rõ anh đang rút ra một điếu thuốc từ trong túi áo, châm lửa rồi lười biếng dựa vào ghế ngồi hút thuốc với vẻ mặt buồn bã.
Trước đây, cô chỉ phỏng đoán vu vơ chứ không dám khẳng định chắc chắn.
Nhưng ghép tất cả chi tiết lại với nhau, có lẽ vào lúc này, Đông Họa đã có thể nắm chắc.
Người cố chấp trong lòng anh ấy không ai khác chính là Nam Khuê.
Đúng vậy, cô nên nghĩ ra điều đó sớm hơn.
Lúc bị thương, anh ấy lại chỉ định Khuê Khuê chăm sóc mình; sự tận tâm và niềm nở của anh ấy dành cho Khuê Khuê từ lâu đã vượt quá sự quan tâm như một bạn bình thường, nhất là khi anh ấy nghe tin Niệm Khanh và Tư Mặc có thể mất tích, anh ấy gần như chạy như bay đến đây.
Anh ấy quan tâm đến cô ấy, lại còn để ý đến cô ấy như vậy.
Làm sao có thể chỉ đơn thuần xem cô ấy là bạn được chứ?
Nhưng vì Khuê Khuê đã có gia đình nên anh ấy mới buồn bã nói: Tôi không muốn sự cố chấp của tôi trở thành nỗi phiền toái của cô ấy.
Sợ Nam Khuê đói, Đông Họa đã đặc biệt mua cháo rau xanh cho cô ấy khi cô trở về.
Nó rất đặc và nhẹ, rất thích hợp cho cô ấy ăn vào lúc này.
Sau khi ăn xong cháo xong, Nam Khuê nhìn Đông Họa tràn đầy vẻ áy náy: “Thực xin lỗi, hôm nay mình đã mang đến cho cậu quá nhiều phiền phức, cảm ơn cậu đã chăm sóc cho mình.”
“Cậu nói nhảm cái gì vậy? Chúng ta đều là bạn thân với nhau, tất nhiên mình phải chăm sóc cho cậu rồi.”
Hơn nữa, cậu còn là bạn của người đàn ông mà mình thích nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!