Sau khi hỏi vài câu và kiểm tra sơ bộ, Đông Họa liền gật đầu: “Tốt lắm, ca mổ rất thành công, tình trạng bình phục cũng rất tốt.”
Phương Minh, đồng nghiệp của Chu Tiễn Nam liền nhanh chóng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ. À, đúng rồi, nếu đã bình phục rồi thì khi nào tôi có thể xuất viện?”
Nghe hỏi như vậy, Đông Họa liền lập tức sững sờ.
Xuất viện sao?
Đúng vậy nhỉ. Cô thật sự quá hồ đồ rồi.
Thế mà cô lại quên mất chuyện này, bọn họ đều muốn xuất viện ngay sau khi đã bình phục.
Sao cô lại quên mất một điều quan trọng như vậy chứ!?
“Mặc dù máu chảy khá nhiều, nhưng nếu tình trạng tốt thì bảy ngày sau có thể được xuất viện rồi.”
“Bác sĩ, có cần phải lâu như vậy không, ngày thứ năm có thể xuất viện không?” Phương Minh hỏi.
Suy nghĩ một chút, Đông Họa vẫn đưa ra đề nghị dựa trên tình trạng thương tật hiện tại của anh ấy:
“Mặc dù ca phẫu thuật rất thành công, anh hồi phục cũng khá tốt, nhưng vết thương cần phải được giữ yên. Hơn nữa anh đang làm việc trong đồn cảnh sát, tính chất công việc đòi hỏi phải có thể lực cao, đối với vết thương đang lành không tốt lắm, vì vậy tôi đề nghị anh vẫn nên nằm trong bệnh viện phục hồi vết thương thật tốt rồi hãy xuất viện. ”
“Ò, thì ra là như vậy!”
Nghe vậy, Phương Minh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt càng thêm buồn bực.
Tất cả những điều này, Chu Tiễn Nam đều bình tĩnh quan sát.
Sau khi kiểm tra tình hình của Phương Minh, Đông Họa lại nhìn Chu Tiễn Nam: “Cho tôi xem vết thương của anh!”
“Vết thương của tôi không đến mức đáng ngại thế chứ!”
“Nhưng tôi vẫn nên kiểm tra một chút, kiểm tra cho an tâm, hơn nữa đây cũng là chuyện mà sáng nay Khuê Khuê đã gọi điện nhờ tôi làm.” Đông Họa nói.
Nghe thấy cô nói cái tên Nam Khuê, Chu Tiễn Nam liền bộc lộ vẻ xúc động: “Thế thì được.”
Ngay lập tức, anh liền cởi áo khoác ngoài và cởi cúc áo trước ngực.
Đông Họa vốn tưởng khả năng tự chủ của mình rất tốt, nhưng khi Chu Tiễn Nam cởi cúc áo, nhìn thấy làn da nổi rõ trên ngực anh, cô không khỏi bị mất khống chế.
Hai má cô nóng lên, trái tim trong lồng ngực đập mạnh thình thịch.
Mặc dù cô đã cố gắng không nhìn vào nó, không nghĩ về nó và không để mình bị phân tâm.
Nhưng khi cô nhìn vào vết thương trên người anh lại luôn mơ hồ nhìn thấy cái gì đó.
“Đông Họa, bình tĩnh, bình tĩnh lại nào!”
“Cố lên nào, mày hiện tại là bác sĩ, còn anh ấy là bệnh nhân, mày không thể có suy nghĩ bậy bạ với người ta được.”
Cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng, nhanh chóng kiểm tra vết thương, sau đó đứng dậy, cố gắng hết sức nói với giọng ổn định nhất: “Vết thương đang hồi phục rất tốt, miệng vết thương đang từ từ đóng vảy, nhưng vẫn phải bôi thuốc đã kê.”
“Chất lượng của loại thuốc này rất tốt, bôi vào sẽ không để lại sẹo.”
Chu Tiễn Nam nghe vậy liền nở nụ cười trầm thấp: “Chuyện này tôi không quan tâm lắm, nhưng dường như mấy cô gái trẻ các cô lại rất quan tâm. Hơn nữa, ngành nghề của chúng tôi sẽ luôn mang vết thương trên người, việc để lại sẹo là điều khó tránh khỏi.”
Câu nói này rất không tệ nha.
Chớp chớp đôi mi dài, Đông Họa nói: “Nhưng anh cũng nên lưu ý một chút. Anh cũng nói là con gái bọn tôi quan tâm nhiều hơn. Chẳng lẽ vợ tương lai của anh cũng sẽ để ý sao?”
Nghĩ đến điều gì đó, Chu Tiễn Nam đột nhiên trầm mặc một hồi, trong lòng cảm thấy đau nhói.
Anh lại ngẩng đầu lên, gật đầu nói: “Được rồi, cám ơn cô, tôi sẽ ghi nhớ lời dặn dò của cô, cũng sẽ uống thuốc đúng giờ.”
“Ừm, vậy các anh nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi kiểm tra phòng tiếp đây.”
“Được rồi.”
Nói xong, Đông Họa liền đi ra ngoài.
“Tôi đi mua bữa sáng cho anh.” Chu Tiễn Nam quay sang nhìn Phương Minh.
Khi đi ra ngoài, nhìn thấy thân ảnh của Đông Họa, anh liền lớn tiếng gọi: “Bác sĩ Đông, có thể làm phiền cô hai phút được không?”
Đông Họa liền quay người lại, nhìn thấy Chu Tiễn Nam đi tới chỗ mình.
“Anh có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao?” Đông Họa hỏi.
“Chính là thời gian xuất viện mà Phương Minh vừa nói lúc nãy. Nếu điều kiện cho phép, tôi hy vọng cô có thể để anh ấy xuất viện trong năm ngày tới.” Chu Tiễn Nam mở miệng nói.
“Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?”
Chu Tiễn Nam cũng không có giấu diếm, anh thành thật nói: “Vừa nãy trong phòng bệnh, tôi nhìn sắc mặt của anh ta không được tốt lắm nên không tiện nói. Bây giờ không có anh ta, nói với cô cũng không sao.”
“Hai ngày nay Phương Minh bị thương đều do tôi chăm sóc, sau này có thể sẽ có đồng nghiệp thay tôi tới chăm sóc anh ta. Trong nhà anh ta chỉ có một mẹ già và một em gái. Sức khỏe mẹ anh ta không được tốt lắm và luôn phải uống thuốc thường xuyên, em gái anh ta vẫn còn đang học tiểu học.”
“Năm ngày nữa là tới sinh nhật mẹ của anh ta. Mẹ già cũng đã mong chờ một năm rồi, nếu không về nhà, nhất định sẽ rất lo lắng.”
Sau khi Chu Tiễn Nam nói xong, Đông Họa im lặng một hồi.
Sau đó cô liền gật đầu: “Được rồi, chỉ cần tình huống cho phép, tôi sẽ cho anh ấy xuất viện.”
“Bác sĩ Đông, đã làm phiền cô rồi.”
“Không có chi, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”
Nhưng khi xoay người rời đi, trong lòng Đông Họa vẫn có phần chua xót.
Bác sĩ Đông sao?
Đúng vậy, bây giờ cô đối với anh nhiều lắm cũng chỉ là một bác sĩ mà thôi.
Nếu nói thật sự có gì đó không giống, thì có lẽ chính là vì cô là bạn thân của Khuê Khuê, cho nên anh cũng sẽ khách sáo với cô.
Ngoài điều đó ra, cũng chẳng còn cái gì khác.
Sau khi đến nhà ăn của bệnh viện mua một chút điểm tâm nhẹ, Chu Tiễn Nam trở lại phòng bệnh.
Vừa mới bước vào phòng bệnh, Phương Minh đã cười nói: “Ông chủ, anh thật sự quá quyến rũ đó nha, đi đến đâu cũng khiến người khác chết mê chết mệt.”
“Nói nhảm cái gì vậy, ăn cơm cũng không giữ được cái miệng của anh nữa.”
“Ông chủ, tôi không nói nhảm. Anh quên mất rồi à. Trước đây, khi làm nhiệm vụ, mấy đứa con gái của mấy người có liên quan đều nhìn trúng anh đấy thôi. Cô bác sĩ hôm nay cũng vậy, tôi thấy cô ấy cũng có ý với anh đấy.”
“Càng nói càng lộng ngôn!”
“Ông chủ, tôi nói rất nghiêm túc đấy, vừa rồi bác sĩ đó còn đỏ mặt khi xem vết thương của anh nữa. Chắc chắn là rất quan tâm đến anh.”
Chu Thiến Nam bắn ánh mắt lạnh lùng về phía anh: “Đươc rồi, thế thì sao chứ? Tôi thấy anh không cần phải đợi đến bảy ngày đâu, ngày mai là đã có thể xuất viện được rồi, sang ngày tiếp theo là có thể bắt đầu huấn luyện.”
Phương Minh nghe thế liền sợ hãi, lập tức năm nỉ: “Ông chủ, không cần đâu, tôi sẽ im lặng mà.”
Câu nói của Nam Khuê rất nhanh đã ứng nghiệm, sau một ngày Lục Kiến Thành đi cùng cô, anh đã bận bịu đến mức không có thời gian để thở.
Mười giờ tối, cô hỏi anh về nhà làm gì.
Lục Kiến Thành đáp: “Không cần đợi anh đâu, em và mấy đứa nhỏ ngủ trước đi.”
“Được, em biết rồi.”
Dù là nói như vậy, nhưng Nam Khuê vẫn khăng khăng muốn ngồi trên ghế sô pha và đợi anh về nhà.
Kết quả là cô buồn ngủ đến mức vừa ngồi xuống ghế cũng ngủ quên mất.
Khi Lục Kiến Thành trở về, anh nhìn thấy Nam Khuê đang mặc áo mỏng nằm ngủ trên ghế sô pha, anh lập tức bế cô lên giường và đắp chăn cho cô.
Ngay sau khi chăn bông được phủ lên, Nam Khuê liền giật mình tỉnh dậy.
Nhìn thấy anh, cô dụi dụi con mắt: “Ông xã, anh về rồi à?”
“Ừm, không phải anh đã bảo em đi ngủ trước rồi sao? Sao vẫn ráng đợi anh, một mình ngủ trên sô pha lỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao? Anh sẽ đau lòng đấy.”
“Là do em sơ suất, lần sau em sẽ để ý. Anh có đói bụng không?”