Sau khi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô, Lục Kiến Thành cũng sửa soạn lại bản thân, sau đó dắt tay Nam Khuê cùng nhau đi ra ngoài.
Lúc mở cửa, tay hai người còn đan vào nhau, vô cùng ân ái.
Cửa vừa mở ra, khi nhìn thấy Lục Kiến Thành và Nam Khuê, cậu bé Tư Mặc liền lập tức mỉm cười rồi hét gọi: “Cha mẹ, con biết là hai người ở bên trong mà!”
Lời vừa dứt, cậu bé liền vội vã lao về phía Lục Kiến Thành.
Nam Khuê đứng bên cạnh: Vô tội sờ sờ mũi.
Thằng nhóc này, vừa mới tìm được cha là người mẹ này liền bị cho ra chuồng gà luôn rồi.
Đau lòng quá đi.
So với sự kích động và phấn khích của Tư Mặc, thì cậu bé Niệm Khanh lại có vẻ kiềm chế hơn một chút.
Cậu bé cũng rất vui mừng, nhưng ánh mắt mà cậu bé nhìn Lục Kiến Thành vẫn còn ẩn chứa rất nhiều nghi ngờ.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
“Chú thật sự là cha của con sao?” Niệm Khanh đi đến bên cạnh Nam Khuê, đồng thời ngẩng đầu lên dò hỏi Lục Kiến Thành.
“Đương nhiên rồi, em trai, cha đã thông qua bài kiểm tra của anh rồi.” Tiểu Tư Mặc tự hào nói.
Nào ngờ, Niệm Khanh lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc rồi nói: “Anh, em không cần anh nói, em muốn nghe chính miệng chú ấy nói.”
Lục Kiến Thành bế tiểu Tư Mặc ngồi xổm xuống, ánh mắt anh nhìn thẳng vào tiểu Niệm Khanh, nghiêm túc trả lời.
“Niệm Khanh, lần đầu gặp mặt, vậy cha sẽ chính thức giới thiệu một chút nhé, cha tên là Lục Kiến Thành, là cha của con và Tư Mặc.”
Lời vừa dứt, anh lại dang đôi tay còn lại ra rồi nói với tiểu Niệm Khanh: “Tới đây, để cha ôm con có được không?”
Không thể không nói, người cha trước mặt này quá có sức hấp dẫn với cậu bé rồi.
Năm năm nay, cậu bé thường xuyên mơ thấy cha mình.
Cũng thường xuyên cùng anh trai lén gọi cha.
Bây giờ, cha thật sự đã xuất hiện trước mặt cậu rồi, cậu bé ngoài cảm vui mừng ra thì dường như lại càng có chút bối rối hơn.
Quay đầu lại, tiểu Niệm Khanh hơi căng thẳng nắm chặt tay mình rồi nhìn về phía Nam Khuê cầu cứu: “Mẹ, chú ấy thật sự là cha của con sao? Mọi người không lừa con đúng không?”
Nam Khuê lấy điện thoại ra, mở hình chụp chung của mình và Lục Kiến Thành lúc trước đưa cho tiểu Niệm Khanh xem.
Đồng thời giải thích nói: “Anh trai không lừa con đâu, mẹ có thể vô cùng nghiêm túc nói với con, đây thật sự chính là cha của con và anh trai, đảm bảo là thật.”
Lúc này, tiểu Niệm Khanh mới hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng sau đó, cậu lại giống hệt như tiểu Tư Mặc lúc mới gặp anh lần đầu, câu hỏi tiếp theo lại được nêu ra: “Nếu như cha là cha của con, vậy tại sao lại nhẫn tâm như vậy? Tại sao năm năm nay không hề đến thăm con và anh trai lấy một lần.”
“Chú ấy thật thất bại, chú ấy không phải là một người cha đạt tiêu chuẩn.”
Lời này khiến cho tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.
Không chỉ có Nam Khuê và Lục Kiến Thành, đến cả tiểu Tư Mặc cũng rất bất ngờ.
Cậu trợn to mắt nhìn tiểu Niệm Khanh: “Em trai, em nói gì vậy? Không phải em là người mong tìm thấy cha nhất, muốn có thể ở cùng cha, chơi cùng cha nhất sao?”
“Không phải em nói, đợi tới khi tìm thấy cha rồi, sẽ bảo cha bế chúng ta lên cao, những việc mà cha người khác làm được thì cha của chúng ta cũng sẽ làm được.”
Tiểu Niệm Khanh lại bĩu môi, có vẻ vừa tức giận lại vừa buồn bực.
“Đó là lúc trước, em luôn nghĩ rằng anh và mẹ đang lừa em, đang dỗ dành em thôi. Em vẫn luôn nghĩ rằng mình không có cha, nghĩ rằng ông ấy sớm đã không còn nữa rồi, thế nên em mới nói ra nhiều nguyện vọng tươi đẹp như vậy, em làm vậy để cho anh và mẹ yên tâm mà thôi.”
“Nhưng, ông ấy vẫn còn sống, tại sao lại không đến tìm chúng ta chứ?”
“Quá xấu xa, ông ấy nhất định là không thích chúng ta một chút nào, nếu không thì tại sao ông ấy lại không đi tìm chúng ta chứ? Cha của người khác là siêu nhân, vừa tuyệt vời vừa lợi hại, còn ông ta thì lại vứt bỏ chúng ta.”
“Huhu, con không thích chú ấy, con không thích chú ấy một chút nào cả.”
Nam Khuê lập tức ôm chặt ấy tiểu Niệm Khanh, dịu dàng an ủi cậu bé.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nhưng, tinh thần của Niệm Khanh vẫn vô cùng kích động.
“Mẹ ơi, con không muốn nhìn thấy chú ấy đâu.”
“Chú ấy xấu xa như vậy, vứt bỏ chúng ta năm năm, con còn thường xuyên nhìn thấy mẹ khóc nữa. Mẹ chăm sóc chúng con cực khổ như vậy, mệt mỏi như vậy, con thương mẹ lắm, con ghét chú ấy.”
Tiểu Niệm Khanh càng nói lại khóc càng thương tâm hơn.
Những giọt nước mặt trong veo chảy dài trên má cậu.
Thân hình nhỏ bé khóc đến run lên.
“Ghét chú ấy.”
Cùng lúc đó, ba từ này như kim nhọn mà đâm thẳng vào lồng ngực của Lục Kiến Thành.
Anh làm sao cũng không ngờ rằng sẽ nghe thấy ba từ này từ chính miệng con trai mình.
Hoặc là anh đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Lúc đó, Tư Mặc đã chấp nhận anh rất nhanh, thế nên anh vẫn luôn mặc định rằng Niệm Khanh cũng sẽ rất nhanh, thậm chí là vô cùng phấn khởi, vô cùng vui vẻ mà chấp nhận anh thôi.
Nhưng, hiện thức khác xa với những gì mà anh tưởng tượng.
Niệm Khanh không chỉ không muốn gặp anh mà thậm chí còn ghét bỏ anh nữa.
Biểu cảm lúc này của Lục Kiến Thành muốn cay đắng bao nhiêu, muốn nặng trĩu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tiểu Niệm Khanh đang khóc rất thương tâm trong lòng Nam Khuê, anh lại càng đau lòng hơn.
Tiến lên một bước, anh đau lòng mà duỗi tay ra, muốn sờ sờ đầu của tiểu Niệm Khanh, muốn an ủi cậu bé một chút, hoặc là ôm cậu một cái.
Nhưng, anh chỉ vừa giơ tay lên, còn chưa kịp duỗi ra nữa thì tiểu Niệm Khanh đã dùng lực nép vào lòng của Nam Khuê, đồng thời nghẹn ngào nói: “Chú đừng đụng vào cháu, cháu muốn mẹ ôm, cháu không cần chú ôm.”
“Mẹ ơi, con không muốn nhìn thấy chú ấy, chúng ta vào trong đi, được không?”
Nam Khuê vô cùng khó xử.
Một mặt cô đau lòng vì Niệm Khanh, một mặt khác lại đau lòng vì Kiến Thành.
Đồng thời, cô cũng đã nhận thức sâu sắc về lỗi lầm của bản thân.
Nếu như không có sự chia ly năm năm này, họ vốn đã là một cặp cha con hạnh phúc nhất, yêu thương nhau nhất rồi. Nhưng giờ đây, Niệm Khanh lại vô cùng oán giận cha mình.
Cô chỉ là mẹ, chỉ là người quan sát thôi đã thấy buồn như vậy rồi, Kiến Thành chắc chắn sẽ càng buồn hơn.
Nhưng nghĩ đến bệnh tình của Niệm Khanh, không dám để cậu bé quá kích động nên Nam Khuê chỉ đành chiều ý cậu bé trước.
“Được rồi, Niệm Khanh ngoan, mẹ bế con vào trong nhé, được không nào?”
Có được sự đồng ý và an ủi ấm áp của Nam Khuê, tinh thần của tiểu Niệm Khanh đã ổn định hơn nhiều.
Nước mắt lưng tròng, cậu hôn lên má Nam Khuê một cái, sau đó gật đầu: “Dạ.”