Sau khi nghe được câu trả lời của cô, Lục Kiến Thành cười rồi.
Nụ cười đó, tươi đẹp như ánh nắng mùa xuân, rực rỡ động lòng người, quyến rũ chạm đến trái tim.
Nó quả thực chạm đến nơi sâu thẳm nhất của trái tim ta, khiến cho ta cảm thấy cả trái tim đều ập tràn ấm áp.
Không thể phủ nhận, câu trả lời của cô khiến cho tâm trạng của anh trở nên tốt lên rất nhiều.
Anh mỉm cười nhìn cô, giọng nói đầy nam tính của Lục Kiến Thành từ từ truyền tới: “Tiểu thư Nam khuê, vậy anh phải nói cho em biết trước, anh không có dễ dàng theo đuổi vậy đâu, liệu em có thể theo đuổi anh thế nào đây.”
“Những năm nay, người theo đuổi anh nhiều vô số, nếu không em nghĩ xem tại sao anh lúc đó lại đăng giấy đăng ký kết hôn lúc trước của chúng ta lên weibo chứ, anh làm vậy chính là để cho bọn họ chết tâm đấy.”
Có lẽ bởi vì hôm nay đã khóc quá nhiều rồi nên giọng nói của Nam Khuê hơn khàn, mũi cũng bị nghẹt.
Nhớ lại lúc trước, cô bỗng nhiên chìa tay ra nắm lấy vạt áo sơ mi trắng của Lục Kiến Thành để lau đi nước mắt trên mặt mình.
Vốn dĩ vừa rồi cô còn vô cùng lo lắng, vô cùng sợ hãi.
Vậy mà bây giờ, cô bỗng nhiên lại không còn lo lắng như lúc nãy nữa rồi.
Sau khi lau khô nước mắt, cô nhìn về phía Lục Kiến Thành, từng câu từng chữ nói một cách rất nghiêm túc: “Vậy xin hỏi anh Lục đây, dùng một đời một kiếp để theo đuổi đã đủ chưa?”
“Nếu như vẫn không đủ, vậy đời đời kiếp kiếp thì sao?”
Một đời người dài như vậy, cô không tin là anh sẽ không chịu tha thứ cho cô.
Bây giờ, chỉ cần anh còn đứng trước mặt cô thì cô sẽ chẳng sợ gì nữa.
“Không cần đến một đời một kiếp đâu.” Đột nhiên, Lục Kiến Thành nói.
Khi Nam Khuê vừa tính mở lời, Lục Kiến Thành lại nói tiếp: “Cũng không cần đời đời kiếp kiếp.”
Đời đời kiếp kiếp cũng không được sao?
Cái đầu nhỏ của Nam Khuê quay mòng mòng, cô đang nghĩ, nếu như đời đời kiếp kiếp cũng không đủ thì phải làm sao?
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lời nói của Lục Kiến Thành khiến cho cô phải lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh rực rỡ nhìn chằm chằm vào anh.
Ánh mắt đó, giống như đang ngẩng mặt lên nhìn vào biển sao vô tận vậy.
Tràn đầy thiêng liêng và sự ngưỡng mộ.
Cô nghe thấy, người đàn ông trước mặt cô đang dùng chất giọng dịu dàng từ từ giải thích: “Khuê Khuê, đối với anh thì không cần phải dùng nhiều thời gian như vậy.”
“Lúc vừa mới biết, anh thật sự đã rất phẫn nộ, rất ghét bỏ, nhưng khi nhìn thấy em, khoảnh khắc anh biết rằng em vẫn còn yêu anh, anh liền buông bỏ hết tất cả những oán hận đó.”
“Oán hận là giả, bây giờ anh chỉ có phấn khích và hạnh phúc mà thôi.”
“Sự thờ ơ cũng là giả, tất cả đều là anh đang giả vờ thôi, biết chưa hả? Khoảnh khắc em vừa hôn anh, tim của anh liền sôi sục lên như sắp không khống chế nổi bản thân được nữa vậy, anh chỉ là muốn xem xem Khuê Khuê của anh còn có thể làm đến bước nào mà thôi.”
“Khi biết em vì sợ mất đi anh mà khóc, anh vừa đau lòng lại vừa vui mừng. Cho đến lúc nãy, khi anh nghe em nói rằng em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa, cho dù phải dùng cả đời cũng phải níu kéo anh trở về, lúc đó anh đã hoàn toàn yên tâm rồi.”
“Bây giờ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.”
Nam Khuê một bên nhắm mắt lại, một bên nhỏ giọng hoài nghi hỏi: “Nhắm mắt lại mà gì?”
Câu trả lời dành cho cô chính là một nụ hôn mãnh liệt và cháy bỏng của Lục Kiến Thành.
Cả người anh cứ như một ngọn lửa nóng bỏng mà bao trùm lấy Nam Khuê.
Khác với sự bỡ ngỡ của cô, sự điêu luyện của anh khiến cho cô lập tức bị hút vào, hơn nữa còn không thể từ chối được.
Sức nóng trong căn phòng dần dần tăng lên.
Lúc thở gấp, Lục Kiến Thành day day trán cô, cuối cùng trả lời câu hỏi vừa rồi: “Tiếp theo sẽ hoàn thành việc mà lúc nãy Khuê Khuê của anh vẫn chưa hoàn thành nhé, trời mới biết lúc nãy suýt chút nữa là anh phát điên rồi đấy.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Lời vừa dứt, nụ hôn của anh đặt xuống xương quai xanh của cô.
Nam Khuê cũng ôm chặt lấy eo anh.
Anh là lửa, cô là nước, hai người gấp gáp đến mức điên cuồng mà quấn lấy đôi phương.
Thời khắc này, hai người dường như đã quên đi tất cả mọi thứ, tất cả những việc trước kia đều là phông nền, còn bọn họ chính là diễn viên chính duy nhất.
Ai cũng không rời xa ai.
Năm ngón tay đan vào nhau, đan xen với thâm tình và tình yêu của cuộc đời này.
Chỉ có điều, bên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa liên hồi.
Lúc đầu, cả hai người đều quá nhập tâm, dường như có một loại cảm giác điên cuồng đến mức không muốn quan tâm đến những thứ khác, nó thôi thúc họ bỏ hãy lại tất cả mọi thứ về phía sau.
Nhưng, khi tiếng gõ cửa cứ vang hết lần này đến lần khác.
Hai người cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại được phần nào, họ dừng động tác lại.
Cô nghĩ có thể là Tư Mặc và Niệm Khanh tỉnh lại nên đang đi tìm cô khắp nơi. Nam Khuê vội vàng mặc lại quần áo, sửa lại đầu tóc của mình để cho dáng vẻ của bản thân nhìn có vẻ bình thường nhất có thể.
Nhưng đôi môi của Lục Kiến Thành vẫn lưu luyến trên cổ cô, hai tay anh vòng qua chiếc eo thon thả của cô, ôm chặt lấy cô.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói thì thầm khe khẽ: “Này, rõ ràng là em nghe thấy có tiếng động mà, hình như là cha mẹ đó, sao họ lại không mở cửa?”
“Em trai, em đợi đã, để anh gõ cửa thêm lần nữa, có thể là cha mẹ không nghe thấy đó.”
Tiểu Tư Mặc lại gõ cửa một lần nữa, đồng thời nâng cao giọng: “Mẹ ơi, con là Tư Mặc, con và em trai tỉnh dậy rồi, mẹ ở bên trong đó phải không?”
Nam Khuê sững sờ, lập tức hạ thấp giọng rồi đẩy Lục Kiến Thành ra: “Anh mau buông em ra, thật sự là Tư Mặc và Niệm Khanh đấy, hai đứa thức dậy rồi.”
Lục Kiến Thành đột nhiên lại cư xử giống như trẻ con, anh bá đạo ôm lấy cô, không do dự mà từ chối luôn: “Không buông.”
Nam Khuê biết người nào đó có lẽ là đang ghen và làm nũng đây mà.
Lúc này, chỉ có thể thuận theo chiều gió chứ không được phản ngược lại.
Thế là, cô lập tức duỗi tay ra sờ sờ mái tóc của Lục Kiến Thành, giọng nói dịu dàng dỗ dành anh: “Ngoan, anh hiểu chuyện hơn bọn trẻ, hơn nữa, anh là cha mà, Tư Mặc thì khá tự lập nhưng Niệm Khanh rất dính em, nếu như nó thức dậy mà không thấy em thì sẽ khóc bây giờ đấy.”
“Vậy thì cứ để nó khóc đi, tiểu nam tử hán khóc một chút cũng không sao.”
Nghe xong lời này, Nam Khuê liền cảm thấy xót xa.
Đúng vậy, nếu như nó là một cậu bé khỏe mạnh thì tất nhiên sẽ không sao cả.
Nhưng Niệm Khanh không như vậy, cơ thể của cậu bé rất yếu ớt, Nam Khuê từ trước đến nay đều không dám để cho cậu bé khóc hay chịu tủi thân.
Cô vẫn luôn yêu thương cậu bé giống như bảo bối.
Về bệnh tình của Niệm Khanh, Nam Khuê nhìn Lục Kiến Thành một cái rồi im lặng thở dài.
Cô vốn muốn lập tức nói cho anh biết, nhưng anh vừa mới gặp được cô, vừa mới vui vẻ được một chút.
Cô không muốn lập tức dội thẳng cho anh một gáo nước lạnh, ít nhất cứ để anh vui vẻ hai ngày đã.
Cho dù chỉ có hai ngày.
Thì ít nhất trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ này, anh đã thật sự vô cùng vui vẻ, không cần phải có một chút gánh nặng hay áp lực nào.