Đôi môi càng ngày càng tiến gần.
Còn hô hấp thì ngày càng khó khăn.
Nam Khuê siết chặt hai tay, cô biết mình không nên làm như vậy.
Thế nhưng, hai tay của cô tựa như rót chì vào, căn bản là không thể nhấc lên nổi, nên cô chẳng làm được bất kỳ động tác nào để từ chối anh.
Cuối cùng, cô chỉ có thể đứng ngẩn ngơ tại đó.
Nhìn đôi môi của anh đang đến gần mình từng chút một.
Như muốn kề sát môi ngay lập tức.
Tim của Nam Khuê bỗng nhiên phập phồng lo sợ, càng khẩn trương, thì trong lòng bàn tay của cô càng chảy mồ hôi.
Ngay lúc môi sắp chạm vào, thì đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết.
“Thật ngại quá, Niệm Khanh tỉnh rồi, tôi phải đi xem nó đây.”
Vừa dứt lời, Nam Khuê lập tức chạy vào phòng ngủ mà chẳng dám chậm trễ dù chỉ một giây.
Vì kéo rèm cửa lại ngủ trong phòng, nên ánh sáng trong phòng khá tối.
Tư Mặc đang ngồi trên chiếc giường rộng rãi ôm em trai nhỏ của mình trong vòng tay, cậu nhẹ nhàng dỗ dành Niệm Khanh với vẻ mặt nghiêm túc.
“Em trai ngoan nào, đừng khóc nữa mà, em đừng sợ, có mẹ ở đây rồi, mẹ không có bỏ em đi đâu.”
“Em biết không? Anh lợi hại lắm đó nha, anh đã đưa ba trở về rồi đấy, bây giờ ba đang nói chuyện với mẹ, đợi đến khi họ hòa thuận với nhau thì chúng ta sẽ có ba rồi.”
“Sau này chẳng có ai sẽ chê cười chúng ta nữa, vì ba cũng có thể dẫn chúng ta chơi trò chơi, đi dạo trung tâm mua sắm, mua người máy biến hình cho chúng ta, còn đón chúng ta đi học nữa, đến lúc đó anh sẽ cho tất cả mọi người biết là chúng ta cũng có ba, chúng ta không phải là con hoang nữa.”
Nghe được những lời này, người bạn nhỏ Nam Niệm Khanh vừa mới khóc vừa thở hổn hển lập tức bình tĩnh trở lại.
Nhưng cậu bé vẫn chớp chớp đôi mắt to đen láy, nhìn anh trai của mình với vẻ mặt không tin tưởng cho lắm.
Hơn nữa, cậu bé còn hỏi với giọng trẻ con: “Anh ơi, anh nói đúng phải không? Anh thực sự đón ba trở về sao?”
“Chúng ta thật sự có ba sao?”
Lục Tư Mặc trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên rồi, anh lừa em hồi nào?”
“Hơn nữa, anh là người giữ lời hứa nhất đấy, anh đã nói là sẽ đưa ba về cho em thì nhất định sẽ đưa về được.”
Lần này, Nam Niệm Khanh chẳng còn nghi ngờ nữa.
Nam Niệm Khanh liền nín khóc, Lục Tư Mặc lau nước mắt cho cậu bé, đồng thời, cậu bé cũng nghẹn ngào nói: “Anh ơi, vậy bây giờ em phải đi gặp ba đây, mà ba có cao không? Có thể bảo vệ chúng ta được không anh?”
“Đương nhiên rồi, ba vừa cao vừa đẹp trai, không chỉ có thể bảo vệ được chúng ta, mà còn có thể bảo vệ mẹ nữa đấy.” Người bạn nhỏ Lục Tư Mặc vừa phấn khởi vừa kiêu ngạo nói.
Nam Khuê sớm đã rơi lệ khi nghe cuộc đối thoại của chúng.
Vì những điều này đều do người làm mẹ không làm tròn bổn phận của mình.
Mặc dù cô đã dành hết cho hai đứa con tình thương của người làm mẹ, cô luôn dịu dàng và quan tâm yêu thương chúng.
Nhưng làm thế nào cô có thể quên điều đó được đây?
Cho dù có bao nhiêu tình thương của mẹ đi chăng nữa, thì con cái cũng cần và khát khao tình thương của cha.
Cũng giống như hồi cô còn bé, “cha dượng” chẳng thích cô chút nào, nhưng cô vẫn thích dính lấy người cha đó.
Vì đó là niềm khát khao tình yêu thương của người cha tự nhiên của những đứa trẻ.
Mà cô không thể cho được.
Đặc biệt là con trai, chúng luôn có một cảm giác ngưỡng mộ đặc biệt với cha của chúng.
Người làm mẹ như cô không thể thay thế được những thứ này.
Vừa bước vào, Nam Khuê liền ôm chặt chúng vào lòng: “Tư Mặc, Niệm Khanh, mẹ xin lỗi, xin lỗi các con, mẹ không biết thì ra các con cần có ba đến như vậy.”
“Thực xin lỗi, đều tại mẹ không thể cho các con một gia đình trọn vẹn, cũng không thể cho Niệm Khanh một cơ thể khỏe mạnh, đều là lỗi của mẹ.”
Nam Khuê vừa nói, nước mắt không kiềm được mà chảy ra.
Cậu bé Tư Mặc là người hiểu chuyện nhất và cũng là người chu đáo nhất.
Cậu lập tức duỗi tay ra lau nước mắt trên mặt Nam Khuê.
Cậu vừa lau, vừa an ủi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đừng tự trách bản thân nữa, từ trước đến giờ, con với em trai chưa bao giờ trách mẹ, nhưng con biết mẹ thực sự còn buồn hơn chúng con nữa.”
“Mẹ đã đủ vất vả vì con với em trai rồi, bây giờ thì tốt rồi, ba đã về, sau này ba sẽ bảo vệ chúng ta mà, nên mẹ cũng không cần phải vất vả như vậy nữa đâu.”
Khi nhìn hai đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện như vậy, thì tất cả những lời mà Nam Khuê định nói ra đều nuốt vào trong miệng lại.
Làm sao mà cô có thể nói cho hai đứa con của mình biết được rằng anh thật sự là cha ruột của chúng được.
Nhưng mà, người cha này lại không ở một mình.
Anh đã kết hôn rồi, anh đã có vợ, hoặc cũng có thể là anh đã có con của riêng mình.
Vì thế, cho dù anh là cha của các con, thì anh cũng chẳng có cách nào để sống với chúng ta được.
Thế mà hai đứa nhỏ vừa mới vui vẻ được một chút, thì chúng lại tràn đầy chờ mong.
Làm sao mà cô có thể nhẫn tâm chính miệng nói ra sự thật tàn nhẫn này khiến cho chúng buồn và đau lòng đây?
Chí ít có thể làm cho chúng hạnh phúc và mong đợi trong một lát cũng tốt mà!
Cho nên Nam Khuê chỉ có thể yên lặng giấu kín mọi chuyện, cô chẳng nói gì cho hai đứa nhỏ.
Lúc này, Niệm Khanh cũng đi theo Tư Mặc, cậu bé vươn bàn tay nhỏ bé của mình lau nước mắt cho Nam Khuê.
Niệm Khanh vừa lau, vừa nhẹ nhàng thổi: “Mẹ đừng khóc nữa nha, con và anh trai đều có ba rồi, sau này chúng con cũng sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất đấy.”
“Mẹ ơi, ba có ở ngoài không? Con muốn gặp ba ngay bây giờ được không mẹ?”
Tiểu Niệm Khanh chớp mắt và nhìn Nam Khuê với ánh mắt đầy mong đợi.
Đôi mắt đó là khao khát chờ mong đến như vậy, thì làm sao mà cô có thể nhẫn tâm từ chối được!
“Được.” Cô gật đầu.
Đồng thời, cô ôm Niệm Khanh vào trong chăn: “Mẹ đồng ý với con, lát nữa mẹ sẽ cho con gặp ba.”
“Nhưng mà con cũng phải đồng ý với mẹ, sau khi ngủ trưa dậy con mới có thể gặp ba nha, mỗi ngày con phải ngủ trưa hai tiếng, hôm nay con chỉ mới ngủ có được nửa tiếng thôi đấy, nên giờ con ngủ thêm chút đi có được không?”
Cậu bé Niệm Khanh nhanh chóng đồng ý thỏa thuận của mẹ.
Cậu duỗi tay nhỏ bé ngoắc tay với Nam Khuê, với vẻ mặt đầy chờ mong, sau đó nở nụ cười hô lên: “Được rồi mẹ ơi, cái ngoắc tay này một trăm năm cũng không được thay đổi nha, con đã đồng ý với mẹ rồi, bây giờ con sẽ ngoan ngoãn đi ngủ đây.”
Vừa mới nói xong, Niệm Khanh liền chui vào chăn nhắm mắt lại.
Cậu bé Tư Mặc cũng nằm xuống bên cạnh, đồng thời cũng nhìn về Nam Khuê: “Mẹ ơi, mẹ mau ra ngoài nói chuyện phiếm với ba đi, con ở đây chăm sóc cho em là được rồi, mẹ ơi, mẹ cố lên nha!”
Vừa nói xong, cậu bé Tư Mặc liền làm một động tác cố lên.
Đồng thời, cậu làm bộ dáng của ông cụ non vươn tay nhẹ nhàng vỗ cậu bé Niệm Khanh.
Nam Khuê không đi ra ngoài liền, vì làm sao mà cô có thể yên tâm đây!
Cho đến khi hai đứa trẻ hít thở đều và ngủ thiếp đi, cô mới đi ra ngoài.
Một lúc sau, cô cũng tỉnh táo lên nhiều.
Thật may là lúc nãy Niệm Khanh khóc đã làm cô thức tỉnh, bằng không thì suýt chút nữa, cô đã làm ra chuyện sai trái rồi.
Cho dù trong lòng có nghĩ lại đi chăng nữa, thì cô cũng không nên làm như vậy.
Dù sao bây giờ, thì Lục Kiến Thành đã có gia đình rồi, cô không thể trở thành “kẻ thứ ba” của người mà mình từng ghét nhất và cô cũng không thể dựa vào tình cảm trước đây mà trắng trợn làm tổn thương một người phụ nữ khác được.
Tuy nhiên, khi cô vừa đi đến đại sảnh.