Cái ôm của anh, thật dịu dàng và dùng sức.
Trên người dính đầy mùi hương thuộc về anh.
Trái tim của Nam Khuê trong nháy mắt được bao bọc bởi sự dịu dàng và thân mật, khoảnh khắc này, bỗng nhiên cô không muốn suy nghĩ gì cả, chỉ muốn yên lặng tận hưởng sự ngọt ngào và nhung nhớ này.
Cho dù chỉ là trong giây lát, cho dù nó sẽ sớm biến mất.
Cho dù chẳng bao lâu nữa, hai người sẽ quay trở về với hiện thực, anh sẽ thuộc về một người phụ nữ khác.
Nhưng ít nhất hiện tại, cô muốn để mình mặc sức mê muội một lần.
Thời gian im lặng.
Phòng khách trở nên rất yên tĩnh.
Lẳng lặng ôm nhau, hai người đều ôm chặt lấy nhau, rất lưu luyến hít vào mùi hương thuộc về đối phương.
Nhớ nhung đến tận xương tủy, vào tận trong tim.
Lúc này đây, mọi từ ngữ để miêu tả “Nhung nhớ” đều có vẻ quá yếu ớt.
Chỉ có ôm nhau, cái ôm gần như khảm vào trong cơ thể và máu thịt mới có thể nói hết được.
Đầu ngón tay di chuyển, ngón tay Lục Kiến Thành khẽ vuốt ve khuôn mặt Nam Khuê, đôi mắt đen ấy ẩn chứa rất nhiều nhớ nhung và tình yêu.
“Khuê Khuê, em thật tàn nhẫn! Năm năm, suốt năm năm trời, em có biết anh đau khổ như thế nào không? Anh luôn cho rằng em đã chết và con cũng chết theo em, anh gần như đã không còn dũng khí để sống tiếp nữa, mỗi ngày anh đều nằm mơ thấy em và con.”
“Nhưng mà rõ ràng em sống rất khỏe mạnh, tại sao không nói cho anh biết? Tại sao lại để anh một mình đau khổ và suy sụp chứ? Em vẫn đang trách anh, đúng không? Trách anh không ở bên cạnh em vào lúc em sinh con, có phải không?”
Nam Khuê lắc mạnh đầu.
Nước mắt đã ướt đẫm má cô.
“Không, Kiến Thành, em không có, em không trách anh.”
Cô thừa nhận, ban đầu khi nằm trong xe cấp cứu, nằm trên bàn mổ, nhất là khi nghe tín đứa bé có nguy cơ bị ngạt thì cô đã thật sự trách anh.
Trách anh tại sao không thể ở bên cạnh cô? Bảo vệ cô?
Nhưng mà, khi cô biết được tất cả sự thật từ trong miệng Tiễn Nam thì cô đã không còn trách anh nữa.
“Khuê Khuê em nói dối, nếu em không trách anh thì tại sao lại giấu anh tin tức của em?”
Đầu ngón tay của Lục Kiến Thành quyến luyến trên má cô, vuốt ve như mê mẩn.
Ánh mắt của anh giống như một chiếc giếng sâu, nhìn Nam Khuê thật sâu.
Anh khao khá muốn hút lấy tất cả ánh mắt và tâm hồn của cô vào trong tim mình.
Dường như chỉ có như thế, anh mới có thể thật sự giữ được cô ở bên cạnh mình.
“Năm năm rồi, em cũng không cho anh một tin nhắn, tiết lộ cho anh một tin tức nào cả. Khuê Khuê, em thật sự nhẫn tâm, em biết không? Giây phút này gặp được em, em rất mâu thuẫn.” Lục Kiến Thành nhìn Nam Khuê, đau đớn mở miệng.
“Anh mâu thuẫn điều gì?”
“Anh mâu thuẫn tình cảm của anh đối với em vừa là yêu vừa là hận, thậm chí anh không biết rốt cuộc mình nên yêu em nhiều hơn một chút hay là hận em nhiều hơn một chút, trên đường cùng Tư Mặc bay đến tìm em, trái tim anh luôn rất thấp thỏm.”
“Năm năm, em để anh nhớ nhung điên cuồng trong năm năm, nhớ năm năm nhưng cũng khiến anh đau xé ruột gan cả năm năm.”
Khi nói những điều này, trong đôi mắt đen của Lục Kiến Thành tràn đầy đau khổ và nỗi buồn.
Nam Khuê chỉ nhìn vào đôi mắt ấy đã cảm thấy vô cùng đau lòng.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, phá vỡ tất cả mọi đấu tranh tư tưởng trong lòng.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lục Kiến Thành: “Em xin lỗi, Kiến Thành, anh nói rất đúng, không trách anh, là do em, người sai là em.”
“Là em đã khiến cho anh đau suốt năm năm, cho nên, anh nên hận em, hận em rời đi, hận em che giấu, hận em rời đi mà không nói một lời.”
Nam Khuê vừa nói, nước mắt vừa chảy dài.
Bởi vì trái tim cô cũng đau như thế.
Năm năm.
Có trời mới biết năm năm này cô đã sống như thế nào.
Bởi vì em trai bị bệnh, nên cô luôn dẫn hai con bôn ba ở khắp các bệnh viện trong năm năm nay chỉ để tìm người hiến tim phù hợp.
Nhưng, muốn tìm một trái tim phù hợp, nói thì dễ mà làm mới khó .
Năm năm qua, cô ôm hi vọng hết lần này đến lần khác, những cũng thất vọng hết lần này đến lần khác.
Sau đó, hết lần này đến lần khác tự khỏi.
Nói cho mình hết lần này đến lần khác rằng cô không được gục ngã.
Nếu cô gục ngã, thì các con sẽ thế nào?
Còn anh.
Ba chữ “Lục Kiến Thành” này đã trở thành bí mật giấu kín trong lòng cô, và là nỗi đau mà cả đời cô không thể chịu nổi.
Chỉ có đêm khuya vắng lặng, hai con đều đã ngủ say, khi suy sụp đến cùng cực thì cô mới lật album ảnh trong điện thoại ra.
Nhìn vào album ảnh, nhìn vào ảnh của anh, liên tục rơi nước mắt, và gọi tên anh hết lần này đến lần khác.
Nhưng, anh đã kết hôn từ lâu, có một người vợ dịu dàng xinh đẹp, có một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn.
Cái chết giả của cô, đã khiến anh đau lòng tuyệt vọng, khiến anh đau đến mức không muốn sống.
Cô đã phụ anh.
Mà khi đó, rốt cuộc anh đã thoát ra khỏi mây mù, thoát ra khỏi đau khổ, vừa có được hạnh phúc thuộc về mình, làm sao cô nỡ nhẫn tâm quấy rầy?
Cô vẫn nhớ khi nhìn thấy “Giấy đăng ký kết hôn” anh đăng lên Weibo, cô đã nhốt mình trong phòng tắm và òa khóc.
Sợ các con nghe thấy và sợ hãi trước tiếng khóc của mẹ, cô đã mở nước trong phòng tắm và òa khóc nức nở dưới sự che giấu của tiếng nước.
Đau xé ruột gan, cũng chỉ như thế này mà thôi.
Ngày hôm đó, cô đã khóc gần như cả đêm.
Hôm sau, hai mắt sưng vù như quả hạch đào, và vẫn khiến cho hai em bé sợ hãi.
Cũng là sau ngày hôm đó, cô hạ quyết tâm, nhất định phải chăm sóc các con thật tốt.
Và cũng hạ quyết tâm, phải nói lời tạm biệt thật sự với quá khứ.
“Kiến Thành, không quấy rầy là sự dịu dàng cuối cùng của em.”
“Thấy anh vẫn có thể sống hạnh phúc khi không có em, thì em yên tâm rồi. Anh cũng yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho mình và các con.”
“Có lẽ có một ngày, chúng ta sẽ gặp lại nhau, đến lúc ấy tóc em đã bạc phơ và anh đã rụng hết răng. Tóm lại, anh phải sống thật tốt nhé.”
Ngày hôm đó, cô nhìn vào gương, hết lần này đến lần khác, khẽ thì thầm.
Giống như nói cho anh nghe, cũng giống như nói cho chính mình nghe.
Bây giờ gặp lại, là điều hoàn toàn bất ngờ đối với Nam Khuê.
Có thể gặp anh một lần thì cô đã rất vui, rất thỏa mãn rồi.
Cho nên, dù cho anh có hận cô, cô cũng có thể chịu đựng.
Nhưng Lục Kiến Thành lại dịu dàng ôm lấy khuôn mặt cô: “Khuê Khuê, trước khi đến gặp em, anh cũng cho rằng mình sẽ hận, sẽ oán trách, nhưng mà bây giờ, khi anh gặp em, ôm em, nghe giọng nói của em thì anh lại phát hiện ra rằng trái tim mình đã không còn oán giận nữa rồi.”
“Khuê Khuê, anh yêu em, cho dù có muôn vàn oán giận thì cũng không thể ngăn cản được tình yêu tràn đầy này.”
“Em đừng đẩy anh ra nữa, có được không?”
Ánh mắt của anh dịu dàng như nước.
Giọng nói của anh trầm thấp và vô cùng quyến rũ.
Nam Khuê thừa nhận, cô đã đắm chìm vào trong đó một cách điên cuồng.