Tiểu Tư Mặc lập tức vỗ tay hào hừng: “Được ạ, được ạ, cha sẽ đi tìm mẹ, cha sẽ đoàn tụ với chúng con.”
Ăn xong bữa sáng, hai cha con ra sân bay.
Trước khi lên máy bay, Tiểu Tư Mặc lại đột nhiên nhìn Lục Kiến Thành: “Cha ơi, cha có thể cho con mượn điện thoại động một chút được không?”
‘Đương nhiên có thể, Tư Mặc muốn gọi điện thoại cho mẹ sao?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Không phải ạ, con nhờ chú Chu đưa con về nước, bây giờ con phải cùng cha đi tìm mẹ, nên nói cho chú Chu biết để chú ấy khỏi lo lắng.”
“Được.”
Sau khi điện thoại gọi đi, Chu Tiễn Nam rất bất ngờ.
Năm năm nay, mối liên hệ giữa anh và Lục Kiến Thành là con số không.
Mà bây giờ, Lục Kiến Thành lại đột nhiên gọi điện thoại cho anh ấy.
“Alo…” Chu Tiễn Nam bắt máy, hờ hững nói.
Bên kia, lại là giọng nói của Tiểu Tư Mặc vang lên: “Chú Chu, là cháu, Tư Mặc.”
“Chú Chu, chú có biết không? Cháu đã tìm được cha rồi, cháu xin lỗi, Tư Mặc đã giấu chú, cháu luôn muốn về nước là muốn tìm cha.”
“Bây giờ cháu đang ở cùng cha, chú Chu chú đừng lo nhé.”
Trong chốc lát, trong lòng cảm xúc phức tạp, Chu Tiễn Nam nghiêm túc dặn dò: “Được rồi, Tư Mặc nhất định phải ngoan và nghe lời, sau này có việc thì có thể gọi cho chú Chu bất cứ lúc nào.”
“Ừm, chú Chu cảm ơn chú, bây giờ cháu phải đưa cha đi tìm mẹ.”
“Được, chú ý an toàn nhé.”
Cúp điện thoại, trong lòng Chu Tiễn Nam gần như ào ào vũ bão.
Năm đó, Khuê Khuê bị tai nạn giao thông, anh ấy đã cứu Khuê Khuê ra từ trong vụ tai nạn đó.
Khuê Khuê cho rằng Lục Kiến Thành vứt bỏ cô ấy và con, cho nên cô đã đề nghị anh ấy giúp cô giả chết rời đi.
Thời gian gấp gáp, anh ấy vốn đang bối rối.
Nhưng ngày hôm đó, có một vụ gây rối y tế trong bệnh viện.
Người chết cũng là một phụ nữ mang thai và là cô nhi.
Bởi vì nhà chồng không đồng ý sinh mổ, từ chối ký tên, nên mẹ chồng ngồi ở dưới đất vừa khóc vừa làm ầm ĩ vừa mắng nhiếc, kiên trì phải sinh thường, bác sĩ cũng không dám tùy tiện mổ lấy thai.
Cuối cùng, đứa bé chết lưu và sản phụ cũng chết.
Một xác hai mạng, một bi kịch cực lớn.
Nhưng nhà chồng sản phụ lại bắt đầu càn quấy, nhất định nói rằng là trách nhiệm của bác sĩ, yêu cầu bệnh viện bồi thường.
Bởi vì cách rất gần phòng sinh, cho nên anh ấy biết chuyện này.
Anh ấy nhờ người đi tìm hiểu thì được biết, khuôn mặt và dáng người của sản phụ đó rất giống với Nam Khuê.
Cho nên ngay tức thì, anh ấy đã nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Cho nhà chồng sản phụ kia một số tiền lớn, anh ấy đề nghị sẽ chôn cất sản phụ tử tế, người nhà chồng liền giao sản phụ cho anh ấy.
Làm cảnh sát nhiều năm, anh ấy cũng biết rất nhiều người có kỹ thuật về phương diện nào đó.
Mà hóa trang xuất sắc, chính là một trong số đó.
Sau khi trang điểm xong, anh ấy đi xem, khuôn mặt đó gần như giống y hệt Khuê Khuê, hoàn toàn có thể lấy giả làm thật.
Nhưng sợ bị Lục Kiến Thành nhận ra, cho nên anh ấy cố ý bố trí ở trong một căn phòng có ánh đèn mờ mịt.
Như thế này, cho dù Lục Kiến Thành nhìn ở khoảng cách gần, cũng sẽ không nghĩ người này là giả.
Mà người hóa trang cho sản phụ đó, chính là người mà anh ấy tìm đến khi Lục Kiến Thành đề nghị trang điểm vào ngày hôm đó.
Lần đó, cô ấy lại tăng cường trang điểm thêm lần nữa.
May mắn là lần đó, quần áo không phải do Lục Kiến Thành thay.
Nếu không, vết sẹo mổ lấy thai không cánh mà bay trên bụng sẽ tiết lộ tất cả.
Tất cả, đều trông có vẻ đáng sợ nhưng không có bất cứ nguy hiểm nào.
Chỉ có điều, sau đó Lục Kiến Thành bệnh tình nguy kịch, Khuê Khuê lựa chọn đi gặp anh.
Mà sau đó…
Từ đầu đến cuối Chu Tiễn Nam không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì trong phòng bệnh, những năm nay, Khuê Khuê không nói anh ấy cũng không hỏi.
Thực ra, trôi qua lâu như vậy, trong lòng anh ấy đã không còn ôm hy vọng nữa.
Anh ấy chưa bao giờ mong ước Khuê Khuê sẽ ở cùng anh ấy, cũng chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng Khuê Khuê sẽ chấp nhận anh ấy.
Có thể gặp được cô vào lúc muốn gặp, thì anh ấy đã rất thỏa mãn.
Về phần Lục Kiến Thành, hai tờ “Giấy đăng ký kết hôn” mà anh đăng trên Weibo khiến cho Chu Tiễn Nam hoàn toàn gạt bỏ ý định nói với anh.
Anh ta đã kết hôn, lại còn đi tìm Khuê Khuê…
Anh ấy luôn không có quyền can thiệp vào mọi chuyện giữa họ.
Nhưng, anh ấy chỉ hi vọng Khuê Khuê không bị tổn thương, anh ấy hi vọng cô có thể hạnh phúc vui vẻ trong suốt quãng đời còn lại.
Sau mười giờ bay, đi taxi thêm nửa tiếng.
Cuối cùng, Lục Tư Mặc chỉ vào cánh cửa trước mặt: “Cha ơi, sắp đến rồi, mẹ và em trai ở bên trong.”
“Được.”
Cố gắng kiềm chế, Lục Kiến Thành đáp.
Nhưng, sự vui mừng, kích động, gào thét trong lòng, chỉ có chính bản thân anh mới biết.
Năm năm rồi.
Suốt năm năm trời.
Trước đây nằm mơ anh luôn nghĩ, tất cả mọi thứ đều là giả, Khuê Khuê của anh chưa chết, cục cưng cũng chưa chết.
Và bây giờ, tất cả mọi thứ đều đã trở thành sự thật.
Đột nhiên anh lại cảm thấy sợ hãi.
Anh sợ tất cả mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ, càng sợ mọi thứ đều là giả.
Mỗi một bước chân đến gần, trái tim Lục Kiến Thành lại đập nhanh hơn.
Vài phút sau, anh nắm tay Tiểu Tư Mặc, hai người đứng ở ngoài cửa.
“Cha ơi, con gõ cửa nhé!”
“Đợi một chút.” Lục Kiến Thành nói.
Khoảnh khắc này, trái tim anh giống như triều cường, điên cuồng gào thét.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Bởi vì căng thẳng, anh mím chặt môi và siết chặt đôi tay, thậm chí sống lưng cũng thẳng tắp.
“Cha, được rồi chứ?”
Thấy Lục Kiến Thành hít sâu một hơi, Tiểu Tư Mặc lại hỏi.
“Được, có thể rồi.” Lục Kiến Thành gật đầu.
Đưa tay ra, Tiểu Tư Mặc gõ cửa.
Bởi vì là buổi trưa, Nam Khuê đang ngủ với đứa trẻ, cho nên một lúc sau mới nghe thấy.
“Ai đấy?” Đi đến bên cửa, Nam Khuê khẽ hỏi.
Vào lúc nghe thấy giọng nói của cô, giọng nói quen thuộc ấy khiến Lục Kiến Thành càng không thể kiềm chế được, trái tim lại đập điên cuồng.
Là Khuê Khuê của anh!
Anh có thể khẳng định, giọng nói bên trong chắc chắn là Khuê Khuê của anh.
Bởi vì giọng nói đó giống y hệt trong ký ức, cho nên tuyệt đối sẽ không sai.
“Mami, là con, Tư Mặc, con về rồi.”
Nghe thấy giọng nói của Tư Mặc, Nam Khuê mở cửa ngay lập tức không chút do dự.
Nhìn thấy Tư Mặc, cô vui mừng ôm lấy cậu bé: “Tư Mặc, cuối cùng con đã về rồi, sau này không được phép lén lút đi một mình nữa biết chưa? Con có biết mẹ lo lắng thế nào không?”
“Mẹ ơi con xin lỗi, con biết sai rồi, sau này Tư Mặc sẽ không như thế nữa. Nhưng mà, không phải con cố ý đâu, sở dĩ Tư Mặc muốn về nước là muốn cho mẹ và em trai một bất ngờ.” Tiểu Tư Mặc giải thích.
“Bất ngờ gì cơ?” Nam Khuê theo bản năng hỏi.
“Mami, con mang quà về cho mẹ này, mami có muốn xem không?”
“Được, mẹ xem nào.”
Lúc này, Tiểu Tư Mặc hô: “Có thể ra được rồi.”
Sau đó, cậu bước nhanh chân chạy vào phòng ngủ ở cùng với em trai.
Còn phòng khách, để lại cho cha và mẹ đã lâu không gặp!
Khi nhìn thấy người trước mặt, khuôn mặt quen thuộc, bóng dáng quen thuộc, và… giọng nói quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!