“Đúng vậy, cháu muốn tìm tổng giám đốc Lục của các chú, chú có biết ông ấy không?” Bạn nhỏ Lục Tư Mặc nghiêng đầu hỏi với vẻ mặt đáng yêu.
“Đương nhiên, chú là trợ lý của tổng giám đốc Lục, chú có thể đưa cháu đi gặp ngài ấy, nhưng mà cháu phải nói cho chú biết lý do trước đã.”
Lý do à, rất đơn giản.
Bởi vì Lục Kiến Thành là cha của cậu.
Tuy nhiên, cậu muốn sau khi gặp được cha, rồi đích thân nói cho ông biết danh tính của cậu.
Cho nên, hiện tại vẫn chưa thể nói với chú ấy.
Nhưng nếu không nói cho chú ấy biết, làm sao mới khiến chú ấy đồng ý đưa cậu đi gặp cha được đây?
Bạn nhỏ Lục Tư Mặc tiếp tục nghiêng đầu, đôi mắt đen như mực chớp chớp.
Đột nhiên, cậu nghĩ tới, nếu đã là trợ lý của cha cậu, vậy chắc chắn sẽ biết mẹ cậu.
Cậu mở túi ra, đôi bàn tay trắng nõn thò vào mò mẫm, sau đó rút ra một bức ảnh chụp cùng mẹ và đưa cho Lâm Tiêu.
Nhìn thấy Nam Khuê, Lâm Tiêu sốc ngây người.
Cậu ấy đứng tại chỗ, giống như bị hóa đá.
Cố gắng khống chế trái tim đang run rẩy, cậu ấy ngồi xổm người xuống, hết sức chăm chú nhìn Lục Tư Mặc: “Bạn nhỏ, cháu lấy tấm ảnh này từ đâu ra vậy? Cháu có thể nói cho chú biết, cháu có mối quan hệ thế nào với người phụ nữ trong này không?”
“Không được, cháu phải gặp được tổng giám đốc Lục của các chú thì mới có thể nói.” Bạn nhỏ Lục Tư Mặc rất kiên định với lập trường của mình.
Lần này, Lâm Tiêu không do dự nữa.
Cậu ấy lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lục Tư Mặc, bước nhanh về phía thang máy: “Được, vậy cháu đi theo chú, chú đưa cháu đến đó ngay.”
“Tốt quá, cảm ơn chú!”
Trong lúc thang máy đi lên, trong lòng Lâm Tiêu bỗng nhiên có linh cảm mãnh liệt.
Mặc dù chỉ là một bức ảnh, tuy không thể đại diện cho bất cứ thứ gì, hơn nữa rất có thể đó là do photoshop.
Thế nhưng, cậu ấy cảm thấy ắt hẳn là Nam Khuê vẫn còn sống?
Nếu thật sự còn sống, vậy tổng giám đốc Lục…?
Lâm Tiêu không dám nghĩ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Bây giờ cậu ấy chỉ có thể mau chóng đưa cậu nhóc này đến gặp tổng giám đốc Lục.
Không may là, lúc cậu ấy đi xuống, tổng giám đốc Lục vừa mới gọi bộ phận giám đốc đi họp.
Vì vậy, Lâm Tiêu quyết định dẫn Lục Tư Mặc về phòng làm việc trước.
“Bạn nhỏ, tổng giám đốc Lục đang họp, cháu đợi một chút nhé.”
“Không sao, cháu có rất nhiều thời gian, có thể từ từ chờ ông ấy.”
Nói xong, Lục Tư Mặc tựa như cậu chủ nhỏ nhìn quanh khắp phòng.
Rất nhanh, ánh mắt của cậu rơi vào khung ảnh trên bàn làm việc của Lục Kiến Thành.
Tổng cộng có rất nhiều bức, hai bức là ảnh của một mình mẹ, một bức là ảnh mẹ chụp chung với ông ấy.
Người trên bức ảnh kia giống hệt người trong điện thoại của mẹ.
Cho nên, chắc chắn cậu đã không tìm sai.
“Tổng giám đốc Lục” này chính là cha của cậu và em trai.
Bởi vì quá căng thẳng, bạn nhỏ Lục Tư Mặc lập tức đến ghế sô pha ngồi xuống, đồng thời mở miệng: “Chú ơi, cháu hơi khát nước, có thể cho cháu một ly nước được không?”
“Được.”
Lâm Tiêu nhanh chóng đưa cho bạn nhỏ Lục Tư Mặc một ly nước.
Cầm lấy ly nước, bạn nhỏ Lục Tư Mặc vậy mà uống cạn một hơi.
Sau khi uống xong, cậu đưa cốc nước cho Lâm Tiêu: “Chú ơi, cháu muốn uống thêm một ly nữa.”
“Được.”
Khi Lâm Tiêu đưa cốc nước thứ hai cho bạn nhỏ Lục Tư Mặc.
Bỗng cửa văn phòng bị đẩy ra.
Nghe được âm thanh, Lục Tư Mặc lập tức ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha.
Đôi tay nhỏ non nớt bưng ly nước, hai con ngươi sáng lấp lánh nhanh chóng nhìn về phía cửa, đồng thời liếm liếm bờ môi hồng của mình.
Tất cả các cử động đều thể hiện ra sự căng thẳng của cậu.
Những năm qua, cậu vẫn luôn muốn đến gặp cha mình.
Thế nhưng, đến lúc sắp được nhìn thấy, cậu lại cực kỳ lo lắng.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Ngay lúc này, Lục Kiến Thành mặc một chiếc áo khoác màu đen, bước chân đi vào với dáng người cao lớn.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, ấn tượng đầu tiên của Lục Tư Mặc là: Cha cậu thật đẹp trai, cha cậu thật cao!
Cao như vậy, chắc chắn có thể bảo vệ được mẹ, em trai và cậu.
Đột nhiên phát hiện trong phòng làm việc có một đứa trẻ, Lục Kiến Thành cũng có hơi sửng sốt.
Tuy nhiên, theo bước chân đến gần, khi nhìn rõ mặt đứa trẻ, cả người anh vô cùng bàng hoàng.
Đứa trẻ trước mắt trông rất giống anh khi còn bé.
Còn chưa kịp nghĩ, Lục Kiến Thành đã điên cuồng bước tới, một phát bắt được tay cậu, sốt ruột nói: “Bạn nhỏ, cháu tên là gì? Mẹ cháu đâu?”
Mặc dù biết mình không ôm lấy bất kỳ ảo tưởng nào, nhưng khi nhìn thấy cậu nhóc này, trái tim anh lại điên cuồng xao động.
Trái tim vốn im lặng bấy lâu nay, dường như bỗng chốc trở nên sống động trở lại.
Nghĩ đến một khả năng nào đó, lòng anh bỗng cuộn trào như sóng biển đầy sóng gió.
“Mau nói đi, cháu tên là gì?”
Thấy cậu nhóc không mở miệng, Lục Kiến Thành sốt sắng hỏi lần nữa.
“Chú là Lục Kiến Thành sao?” Lục Tư Mặc nghênh đón ánh mắt của anh, hỏi ngược lại.
“Đúng, là chú.”
Lục Tư Mặc nhìn xuống tay mình, ý tứ rất rõ ràng: Chú thả tay cháu ra trước đi.
Lục Kiến Thành đọc hiểu được ý tứ trong mắt cậu, lập tức buông tay.
Lúc này, bạn nhỏ nào đó mới mở miệng: “Cháu có thể trả lời câu hỏi của chú, nhưng, chú phải trả lời câu hỏi của cháu trước mới được.”
“Được, cháu có thắc mắc gì, chú sẽ giải đáp hết cho cháu.” Lục Kiến Thành kích động đáp.
“Có một người phụ nữ tên là Nam Khuê, chú có yêu cô ấy không?” Cậu nhóc Lục Tư Mặc lập tức tiến vào trạng thái, nghiêm túc hỏi.
“Yêu, rất, rất yêu.”
“Nếu đã yêu cô ấy, tại sao chú lại bỏ rơi cô ấy?”
Bỏ rơi?
Đại não của Lục Kiến Thành bất động trong giây lát.
Anh bỏ rơi Khuê Khuê lúc nào?
“Không, chưa từng có.”
“Vậy cô ấy đã đi năm năm rồi. Tại sao chú chưa từng đi tìm cô ấy? Chú nói dối, chú căn bản không yêu cô ấy, nếu không tại sao chú không đi tìm cô ấy?”
Nói đến đây, Lục Tư Mặc có chút tức giận.
Khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm kia cũng đỏ bừng lên.
Những năm này, mẹ một mình ở bên ngoài, đưa cậu và em trai đi chữa bệnh thật sự rất vất vả và bất lực.
Mặc dù chú Chu thường lén giúp họ, nhưng mẹ luôn nói chú Chu đã giúp đỡ bọn họ quá nhiều rồi, không thể tiếp tục làm phiền chú Chu nữa.
Hơn nữa, thân phận của chú Chu đặc biệt.
Một năm chỉ có vài ngày có thể ở cùng bọn họ, thời gian còn lại đều là liên lạc qua video và điện thoại.
Lúc nhỏ, cậu cái gì cũng đều không hiểu.
Sau này lớn lên một chút, mọi người xung quanh đều chỉ trỏ cậu, nói cậu không có cha.
Ngay cả các bạn học mẫu giáo cũng nói cậu như thế.
Lúc đó, cậu mới nhận ra rằng mình không giống với những đứa trẻ khác.
Cậu từng nghe người ta nói, nếu như chỉ có mẹ mà không có cha, thì hơn phân nửa là cha ghét bỏ em trai bị bệnh tim, chi phí chữa trị tốn quá nhiều tiền, nên không cần các cậu và mẹ, vứt bỏ bọn họ.
Mỗi lần nghĩ đến đây, cậu đều rất buồn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!