Hai người vai kề vai đi ra ngoài cửa.
Nhưng chính vào thời khắc bóng hình của Nam Khuê sắp đi ra ngoài, Chu Tiễn Nam đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Nam Khuê.
Miệng anh ấy phát ra giọng nói vô cùng trầm ấp: “Khuê Khuê, đợi đã!”
“Làm sao vậy?”
Chu Tiễn Nam quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt màu đen có chút ửng đỏ.
Sau một hồi do dự, anh ấy lấy hết dũng khí mở lời: “Có thể đây là lần cuối cùng rồi, sau này em sẽ chính thức là thiếu phu nhân nhà họ Lục, hoàn toàn, triệt để trở thành người của cậu ấy rồi.”
“Thế nên, trước khi rời đi có thể cho tôi ôm cô một cái không?”
Những lời này không chỉ là đề nghị mà nó còn có một vài hàm ý hèn mọn.
Nam Khuê nghe xong, trong lòng cảm có cảm giác rất khó tả.
“Ừm!” Cô gật đầu.
Trong chốc lát, Chu Tiễn Nam đã ôm chặt cô vào lòng.
Anh ấy ngửi mùi hương của cô.
Lắng nghe hơi thở và nhịp đập trái tim của cô.
Trái tim của anh ấy đã yên bình như thế.
Đương nhiên, vẫn còn có một phần hạnh phục và vui sướng không thể nói ra.
Chỉ là, phần hạnh phúc này quá ngắn ngủi.
“Tiễn Nam, tôi vô cùng may mắn khi có thể gặp được một người bạn như anh.”
“Tôi đã từng nói rồi, sau này cô gái nào có thể gả cho anh thì cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc, hãy tin tôi, anh nhất định sẽ tìm được tình yêu đích thực của đời mình thôi.”
Chu Tiễn Nam gật đầu: “Ừm, hy vọng được như em nói!”
Nói xong, anh ấy lưu luyết sự dịu dàng cuối cùng này, sau đó buông Nam Khuê ra.
“Con đường sau này còn rất dài, hi vọng em và Lục Kiến Thành có thể nắm chặt tay nhau, bách niên giai lão, hoạn nạn có nhau, mãi mãi hạnh phúc.”
Đây chính là lời chúc phúc của anh ấy.
Và cũng chính là tâm nguyện của anh ấy.
Lúc ngồi trên xe đi đến bệnh viện, trong lòng Nam Khuê luôn rất hào hứng và kích động.
Chỉ cần nghĩ đến việc sắp được gặp anh thôi là trái tim của cô đã đập điên cuồng rồi, làm sao cũng không thể bình tĩnh lại được.
Nghĩ kỹ lại, từ ngày cô bị Phương Thanh Liên đưa đi tới giờ cũng đã gần một tháng cô không được gặp anh rồi.
Xa cách lâu ngày mới được gặp lại, trong lòng cô đều là nhớ thương.
Khi bước chân của cô càng ngày càng tiến gần đến phòng bệnh, trái tim của cô cũng càng ngày càng thấp thỏm lo lắng.
Không biết vì sao, cô thậm chí còn có chút sợ hãi.
Kiến Thành vẫn luôn cho rằng cô đã rời khỏi thế gian này rồi.
Vậy thì, nếu như anh gặp lại cô lần nữa thì cảm xúc của anh sẽ là kinh ngạc?
Hay là hạnh phúc đây?
Rẽ qua hành lang, Chu Tiễn Nam chỉ về phía phòng bệnh phía trước: “Cậu ấy đang ở trong phòng bệnh này, em đi gặp cậu ấy đi, cậu ấy nhìn thấy em nhất định sẽ rất vui mừng.”
“Ừm!”
Bước đến gần.
Càng ngày càng gần hơn rồi.
Khi dừng bước trước cửa phòng bệnh, trái tim của Nam Khuê liền đập điên cuồng.
Cô giơ tay ra đang tính đẩy cửa phòng bệnh.
Nhưng khi cô nhìn qua tấm kính cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cho cả người Nam Khuê như bị sát đánh.
Trong phòng bệnh, Kiến Thành đang ôm một người phụ nữ khác.
Tuy rằng đó chỉ là một góc của khuôn mặt, nhưng cô nhìn thấy rất rõ ràng, người đó chính là Kiến Thành.
Khi một người đã quá quen thuộc với mình rồi thì chỉ cần một hình ảnh mơ hồ thôi ta cũng có thể nhận ra ngay.
Hơn nữa tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Còn về cô gái kia, bởi vì bị che khuất khá nhiều nên cô nhìn không rõ là ai.
Nhưng đó rõ ràng không phải là mẹ chồng Vân Thư của cô, cũng không phải là Tư Vũ.
Mặc dù đã tận mặt nhìn thấy tất cả, nhưng Nam Khuê vẫn không tin.
Cô không tin Kiến Thành đột nhiên lại thân mật với người phụ nữ khác như vậy.
Lúc biết tin cô sắp sinh con, anh cho dù có bị Phương Thanh Liên uy hiếp, cho dù có bị chĩa súng vào người cũng muốn đến bên cạnh cô.
Lúc cô và con ra đi, anh đã đau khổ tuyệt vọng đến như thế cơ mà.
Một người đàn ông yêu cô đến như vậy, cô không tin anh sẽ thay lòng đổi dạ thích người khác nhanh như vậy.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nhất định có nguyên nhân gì đó.
Lần này, Nam Khuê cố gắng thuyết phục bản thân phải thật lý trí, phải bình tĩnh.
Không được hiểu nhầm anh nữa.
Nhưng khi cô đang liều mạng giữ lấy lý trí của mình thì lại tận mắt nhìn thấy, người phụ nữ kia đột nhiên ôm lấy khuôn mặt của Kiến Thành rồi hôn lên môi anh.
Điều quan trọng hơn là, Kiến Thành không hề từ chối.
Anh duỗi tay ra, ôm chặt lấy người phụ nữ trước mặt.
Sau đó là một cái chuyển mình.
Anh nóng lòng ép người phụ nữ đó xuống giường, người phụ nữ đó cũng quàng lấy cổ anh.
Cách một ô cửa kính, mặc dù cô đứng ở bên ngoài như cô vẫn có thể cảm thấy được sự nồng nhiệt ở bên trong căn phòng.
Cảnh tượng trước mắt, làm sao cô có thể bước vào, làm sao cô có thể làm phiền đây?
Cô từ từ thu lại bàn tay đang nắm lấy khóa cửa.
Nam Khuê lập tức quay người lại, không dám nhìn vào bên trong nữa.
Trái tim cô, đau quá.
Cô dường như không thở nổi.
Cô không dám nhìn tiếp nữa, Nam Khuê ép chặt trái tim, điên cuồng chạy khỏi nơi đó.
Đến phòng vệ sinh, cô liên tục tạt nước lạnh vào người, đến khi cả khuôn mặt và trái tim cô đều trở nên lạnh giá.
Cô mới ép buộc bản thân phải bình tĩnh suy nghĩ.
Bình tĩnh, cô phải bình tĩnh.
Trong thời gian này, hai người đã phát sinh rất nhiều hiểu lầm rồi.
Thế nên cô không muốn chỉ dựa vào cảnh tượng đó mà đi kết luận mọi chuyện.
Hơn nữa, cho dù có tận mắt nhìn thấy thì đó cũng không nhất định là thật.
Thế nên, cô phải đích thân đi hỏi.
Nam Khuê quay người lại, lập tức chuẩn bị đi về phía phòng bệnh.
Lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên, dì giúp việc nói em bé không biết bị làm sao mà đột nhiên khóc lớn, có dỗ dành thế nào cũng không chịu nín.
Hơn nữa da của cục cưng bị chuyển vàng, toàn thân bắt đầu co rút, thậm chí còn có dấu hiệu co giật nữa, dì giúp việc nghi ngờ là đã bị bệnh vàng da nghiêm trọng rồi.
Phải lập tức đưa đến bệnh viện cứu chữa.
Nam Khuê nghe xong thì bị dọa cho mất hết hồn vía.
Trong lòng lại càng căng thẳng và sợ hãi hơn.
Sau khi cúp máy, cô lập tức chạy ra ngoài, lúc này, Chu Tiễn Nam gọi điện đến: “Khuê Khuê, em đang ở đâu? Dì giúp việc vừa mới gọi điện đến nói tình hình của em bé không tốt, chúng ta phải lập tức đưa đến bệnh viện.”
“Tôi cũng đã nhận được điện thoại của dì ấy rồi, anh đến bãi đỗ xe chờ tôi, tôi đến đó ngay đây.”
Nói xong, Nam Khuê không nghĩ được gì nữa, cô điên cuồng chạy về phía bãi đỗ xe.
Bởi vì chạy quá nhanh nên lúc lên xe cô vẫn còn đang thở hổn hển.
Chu Tiễn Nam vội vàng an ủi: “Khuê Khuê, em đừng lo lắng quá, tôi đã bảo chị tôi lái xe đưa em bé đến một bệnh viện tư nhân ở gần đó nhất rồi, đến đó sẽ chữa trị được thôi, bây giờ chúng ta lái xe đến đó luôn, mười phút là đến nơi.”
“Được.”
Trong vòng mười phút, Chu Tiễn Nam đã phóng xe đến bệnh viện.
Xuống xe, Nam Khuê liền lập tức điên cuồng xông vào bên trong.
Là một người mẹ, vừa nhìn thấy các con cô lập tức không kiềm được mà rơi nước mắt.
Nhưng chỉ mới hai tiếng đồng hồ không gặp, con cô đã giống như biến thành một người khác, tinh thần ủ rũ, tai cụp xuống, đôi mắt luôn nhắm chặt.
“Em trai” thường ngày là một đứa trẻ hiếu động vui vẻ đến vậy, nhưng bây giờ, cả người nó không có một chút sức sống nào, hoàn toàn khác với thường ngày, Nam Khuê ôm lấy đứa bé, đau lòng khôn xiết.
“Con yêu à, mẹ đến rồi đây, xin lỗi con, mẹ không nên rời khỏi con trong lúc này.”
“Con yêu, con nghe thấy mẹ nói không?”
“Đừng sợ, đừng sợ, mẹ đang ôm con rồi.”
Lời nói của Nam Khuê đã có chút tác dụng.
Sau khi nghe được giọng nói của cô, bé con rõ ràng đã mở mắt ra rồi.
Chỉ có điều rất nhanh đã lại nhắm lại.
Tiếp sau đó, Nam Khuê ôm con đi làm hàng loạt kiểm tra, em trai từ đầu đến cuối vẫn luôn yên tĩnh nằm trong lòng cô, ngoan ngoãn đến khác lạ.
Nhưng Nam Khuê biết, sự ngoan ngoãn này là vì bị bệnh, vì cơ thể không khỏe mà thôi.