Có lẽ do không khí nơi Phương Thanh Liên quá u ám.
Hoặc cũng có thể do mang thai nên phụ nữ trở nên mẫn cảm hơn.
Đi được mấy bước với dì Chu, đột nhiên Nam Khuê dừng lại.
“Thiếu phu nhân, sao vậy? Có phải cô quên gì không?” Dì Chu cũng dừng bước lại hỏi.
Nam Khuê lắc đầu: “Không có quên gì, chỉ là vừa nãy con có cảm giác như ai đó đang nhìn mình chằm chằm, bầu không khí cũng kì lạ.”
Nhưng khi hai người nhìn về phía sau thì ngoài những người phụ nữ có thai đang xếp hàng ra cũng không còn gì khác.
“Có lẽ do dạo này xảy ra nhiều chuyện nên con mẫn cảm hơn!”
Vì không thấy gì nên Nam Khuê cũng chỉ có thể bỏ qua.
Đồng thời cũng tự nhủ bản thân không nên quá mẫn cảm, tâm trạng lạc quan hơn chút.
Xuống thang máy, hai người đi về phía bãi đỗ xe ngầm.
Lúc này Phương Thanh Liên cũng nâng cao cái bụng lớn của mình, từ từ đi theo sau.
Sợ bị hai người phát hiện nên cô ta cũng không dám đi quá gần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn.
Xuống đến bãi đỗ xe, Nam Khuê mở cửa xe ra.
Lúc đang định đi vào thì thấy người nào đó ở bên trong, cô kinh ngạc đến mức bịt miệng lại, sau đó dịu dàng cười.
“Sao anh lại ở đây? Không phải nói anh đi làm cho tốt rồi sao?”
Lục Kiến Thành bước xuống xe, nắm lấy tay Nam Khuê: “Anh đã sắp xếp xong hết chuyện của công ty rồi.”
“Hơn nữa hôm nay chính là ngày em đi khám thai, anh đã bỏ qua rất nhiều rồi, bây giờ việc duy nhất có thể làm chính là đón em, tạo cho em một bất ngờ.”
“Cảm ơn anh, Kiến Thành.”
Có lẽ do mang thai nên Nam Khuê bây giờ rất dễ xúc động.
Chỉ hơi cảm động là sẽ rơi nước mắt.
Hơn nữa cô thừa nhận, dù biết anh bận nhưng trong lòng cô vẫn mong rằng anh có thể tham gia những giờ phút như vậy.
Không chỉ có mình cô.
Ngay cả các bé con cũng rất mong chờ đó.
“Dì Chu nói sáng nay em phải rút máu, vẫn chưa ăn cơm, muốn ăn gì, anh đưa em đi ăn.”
Nhắc đến ăn, Nam Khuê lập tức cảm thấy có hứng thú, cô nói: “Thật muốn ăn bánh gato.”
Nhưng vừa nói xong cô đã lập tức lắc đầu: “A, không, không thể ăn bánh gato được.”
“Vì sao không được? Em muốn ăn gì thì chúng ta ăn cái đó.”
“Bác sĩ nói lượng đường trong máu của em hơi cao, nói em kiềm chế một chút, nhất định không được ăn những thứ có lượng đường cao.”
“Không sao.” Lục Kiến Thành nói: “Anh dẫn em đi, nói bà chủ làm cho chúng ta một cái không đường.”
“Nhưng không đường ăn không ngon thì sao?” Vẻ mặt Nam Khuê vô cùng hoài nghi.
“Chỉ nhạt chút thôi, nhưng vẫn có thể khiến em đỡ thèm, chờ bé con chào đời, em muốn ăn bánh gato thế nào cũng được.”
Nam Khuê vui vẻ gật đầu.
Hai người nhanh chóng lên xe rời đi.
Đến lúc xe rời đi rồi, Phương Thanh Liên đang đứng núp sau một cái xe khác mới từ trong bóng tối đi ra.
Đúng là một cảnh khiến người ta cảm động mà.
Một cảnh vô cùng đặc sắc.
Nếu không phải cô ta đi theo thì sao có thể thấy được chứ?
Tất cả những chuyện vừa rồi như một cây đao đâm thẳng vào tim cô ta, đau đến mức máu me chảy đầm đìa.
“Lục Kiến Thành, Nam Khuê, hai người hại tôi thành dáng vẻ ma quỷ này mà còn có thể yên tâm thoải mái hạnh phúc sao?”
“Nhất là anh, Lục Kiến thành, rõ ràng Nam Khuê qua đêm với Quý Dạ Bạch, vì sao anh lại có thể chấp nhận đứa bé này chứ?”
“Mà tôi thì sao? Vì cứu anh nên mới mang thai, nhưng tại sao anh lại không thể chấp nhận đứa bé này?”
“Vì cái gì? Hả? Vì cái gì?”
Phương Thanh Liên ngẩng mắt hét lớn.
Nhìn theo phương hướng họ rời đi, giờ phút này trong lòng cô ta ngoài hận thì cũng chỉ có hận.
Chỉ có hận ý vô cùng tận.
Ngày hôm sau, Phương Thanh Liên chọn một bộ quần áo rộng rãi có thể che hết bụng của mình.
Vì để bản thân xinh đẹp hơn, cô ta còn cố ý trang điểm, sau đó đi một đôi giày cao gót vào.
Sau khi chuẩn bị xong, cô ta lái xe đến công ty Lục Kiến Thành.
Không ngoài dự đoán, đến sảnh lớn, cô ta căn bản không có cơ hội vào thang máy.
Nhưng đúng lúc này ánh mắt cô ta sáng lên, cô ta thấy Lâm Tiêu.
“Trợ lí Lâm, đã lâu không gặp.” Phương Thanh Liên nói to.
Rất rõ ràng, Lâm Tiêu không nhận ra dáng vẻ này của Phương Thanh Liên, cậu ấy ngẩn người một lúc.
Mãi cho đến khi Phương Thanh Liên bỏ kính râm xuống: “Sao vậy? Không gặp một thời gian, sao trợ lí Lâm lại không nhận ra tôi rồi?”
“Là cô?” Ánh mắt Lâm Tiêu lập tức chìm xuống: “Cô đến đây làm gì? Lập tức rời khỏi đây ngay, nơi này không chào đón cô.”
Đã đoán được trước thái độ của đối phương sẽ như vậy, Phương Thanh Liên nở nụ cười quyến rũ.
“Trước khi trợ lí Lâm đuổi tôi thì nên biết rằng trong bụng tôi mang thai đứa nhỏ của tổng giám đốc Lục mấy người, nếu có chuyện gì thì sao? Anh gánh nổi sao?”
Lâm Tiêu nghe xong thì hai mắt mở to.
Phương Thanh Liên mang thai con tổng giám đốc Lục?
Sao có thể?
Quá là vớ vẩn.
“Không có khả năng, cô đừng có nghĩ đến chuyện dùng lời nói vụng về linh tinh này để lừa tôi.” Lâm Tiêu chắc chắn này để lừa tôi.”
Phương Thanh Liên cười nhạt, sau đó cố ý để lộ bụng mình ra.
Khi thấy vẻ mặt không tin tưởng của Lâm Tiêu, cô ta lập tức nắm lấy thời cơ.
“Bây giờ thì sao? Trợ lí Lâm tin chưa? Yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó chính là anh mang tôi đi gặp Kiến Thành một lần, giống như anh, anh ấy cũng không biết sự tồn tại của đứa bé này.”
“Nhưng đây là con của anh ấy, anh ấy có quyền được biết.”
Lâm Tiêu bối rối.
Thấy cậu ấy chần chừ, Phương Thanh Liên lập tức lấy đòn sát thủ ra: “Nếu như trợ lí Lâm cố ý không đưa tôi lên thì cũng được, vậy tôi chỉ có thể đi tìm Nam Khuê thôi.”
Dứt lời cô ta xoay người, không chút do dự đi ra ngoài.
Lâm Tiêu nghe xong thì lập tức luống cuống.
Cậu ấy lập tức gọi cô ta lại: “Được, tôi mang cô lên.”
Lúc Phương Thanh Liên đến văn phòng, Lục Kiến Thành còn chưa đến.
Cô ta cũng không vội, tự mình rót cho mình một cốc nước, sau đó kiên nhẫn ngồi chờ trên sopha.
Chín giờ.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Khi thấy người trong văn phòng, Lục Kiến Thành còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.
Phương Thanh Liên?
Bao lâu nay cô ta đều không xuất hiện.
Cho nên anh thậm chí còn có ảo giác rằng cô ta đã rời đi, hoặc là biến mất.
Nhưng đúng lúc này cô ta lại trở về?
“Bảo vệ.”
Lục Kiến Thành một câu cũng không nói với Phương Thanh Liên, anh trực tiếp gọi bảo vệ.
Người phòng an ninh nhanh chóng đến.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!