Nhìn Nam Khuê, ông cụ Lâm cố hết sức lên tiếng: “Ông nghĩ cháu nhất định sẽ cảm thấy rất bất ngờ, một ông già trước khi chết như ông lại đột nhiên yêu cầu được gặp cháu.”
“Không.” Nam Khuê nói: “Ông Lâm, thật ra trên đường đến đây cháu luôn suy nghĩ, nhưng bây giờ cháu đã biết ngài muốn nói gì rồi.”
“Được, vậy cháu nói thử xem.”
Nam Khuê từ từ nói, giọng êm ái, không nhanh không chậm.
“Cháu nghĩ, nhất định ông gọi cháu đến đây là vì muốn cháu không có bất kỳ oán trách nào với Tư Vũ dù ngày trước đã xảy ra hiềm khích.”
“Lúc trước Tư Vũ kiên trì gả cho Kiến Thành, dẫn đến việc cháu phải mang bé con đi xa, bây giờ cháu và Kiến Thành mới có thể ở bên cạnh nhau, ông lo cháu sẽ thổi gió bên gối, sợ sau khi ông mất rồi, Tư Vũ không còn nhà họ Lâm để dựa vào nữa nên mới lo lắng.”
“Ông muốn đưa ra một lời hứa, cũng muốn cháu tha thứ cho Tư Vũ, chỉ có như vậy ngài mới yên tâm rời đi, ông Lâm, cháu nói đúng không?”
Ông cụ Lâm ho khan một tiếng, sau đó vui mừng gật đầu.
“Được, quả nhiên là một cô gái huệ chất lan tâm (1), khó trách đứa bé xuất sắc như Kiến Thành cũng sẽ thích cháu.”
(1) chỉ người cao nhã, thanh khiết
“Đúng là Tư Vũ kém rất nhiều khi so sánh với cháu.”
“Cha mẹ con bé qua đời sớm, nếu không có ông nội là ông thì con bé đã sớm là một cô nhi, lúc ông đi rồi con bé sẽ còn một mình trên thế giới, ông thật sự rất lo lắng.”
“Cho nên Lục thiếu phu nhân, hôm nay ông già này trịnh trọng gọi cháu một tiếng như vậy, ông già này cũng thật lòng nhờ vả cháu, cho dù lúc trước có xích mích gì thì cũng mong cháu đừng ghi hận với Tư Vũ.”
Nghe được những lời này, Nam Khuê không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.
Giờ phút này, khuôn mặt ông nội như hiện rõ trước mặt cô.
Có lẽ cô và Lâm Tư Vũ đều bất hạnh như nhau, một người cha mẹ mất sớm, một người không có cha.
Nhưng hai cô lại đồng thời có cuộc sống mà nhiều người ngưỡng mộ.
Không liên quan đến những chuyện khác, hai người đều có những người ông luôn cưng chiều họ.
Nam Khuê lau nước mắt, cô đột nhiên nhớ đến bài thơ viết thời tiểu học.
“Lúc ông nội còn sống, tất cả mưa gió đều sẽ vòng qua em mà hướng vào người ông.”
Đó chính là ông nội của các cô đấy, không phải như vậy sao?
“Ông nội…” Nam Khuê gọi một tiếng này là muốn ông cụ Lâm yên tâm.
“Ông nội, ngài yên tâm đi, cháu không oán hận Tư Vũ gì cả, cháu cũng đã sớm tha thứ cho cô ấy rồi, ông yên tâm, từ nay về sau cháu nhất định sẽ đối xử với cô ấy như em gái ruột của mình, nhà họ Lục cũng nhất định trở thành chỗ dựa cả đời của cô ấy.”
“Được, được! Nhóc con, cháu mới gọi ông là gì?” Ông cụ Lâm kích động nói.
Lúc nghe thấy xưng hô này, Nam Khuê lập tức khóc không thành tiếng.
Nhóc con?
Xưng hô này, từ trước đến nay, trong thời gian lâu như vậy, ngoài ông nội thì chưa từng có người khác gọi cô như vậy.
Chưa từng có.
Giờ phút này, Nam Khuê nghĩ, cho dù không vì bất cứ thứ gì, chỉ vì một tiếng “nhóc con” thân thuộc như trong quá khứ này, tất cả mọi thứ đều đáng giá.
“Ông nội, con biết đây là ông đang ở trên trời chỉ dẫn cho con, đúng không? Ông yên tâm, Khuê Khuê nhất định sẽ nghe theo lời chỉ dẫn của ông mà làm thật tốt.”
“Cảm ơn ngài, ông Lâm, thật ra ngài cũng đã giúp cháu hoàn thành một tâm nguyện.”
“Cảm ơn cháu, nhóc con!”
Sau lưng lại vang lên tiếng cảm ơn của ông cụ Lâm.
Nam Khuê đi ra khỏi phòng, cô để thời gian cuối cùng lại cho Lâm Tư Vũ.
Trạng thái của ông cụ Lâm bây giờ đã rất ổn, ngay cả nói chuyện cũng rất khỏe mạnh.
Nhưng cũng vì vậy nên Nam Khuê càng liên tưởng đến cụm từ “hồi quang phản chiếu (2)”.
(2) ý nói sự minh mẫn cuối cùng của người sắp qua đời
Quả nhiên mười mất phút sau cô nghe thấy tiếng khóc tan nát cõi lòng của Lâm Tư Vũ truyền ra: “Ông nội, ông nội, ông đừng đi, ông nội, ông quay về đi!”
“Ông đừng bỏ rơi Tư Vũ, ông không cần cháu gái của ông nữa sao?”
“Không phải ông còn nói là phải đợi cháu sinh con để ông có thể ôm chắt nhỏ của ông nữa sao? Ông nội, cháu xin lỗi, là do cháu quá chậm chạp, cháu không theo kịp bước chân của ông.”
“Ông nội…”
Cuối cùng Lâm Tư Vũ khóc đến mức ngất xỉu cạnh giường của ông cụ Lâm.
Phong Hàng vội vàng ôm cô ấy đi gặp bác sĩ.
Mãi cho đến khi bác sĩ khám xong cho Tư Vũ, nói tình huống của cô ấy đã ổn định, cộng với việc đã khuya, Nam Khuê mang thai không thích hợp thức đêm, Lục Kiến Thành quyết định đưa cô về trước.
Nhưng hai người mới đến cửa, còn chưa vào trong thì điện thoại của Lục Kiến Thành đã vang lên, là Phong Hàng gọi điện tới: “Anh Kiến Thành, không xong rồi, không thấy Tư Vũ đâu cả, em đã đi khắp nơi nhưng vẫn không thấy cô ấy.”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải cậu vẫn luôn bên cạnh con bé sao?”
“Cô ấy vừa mới tỉnh lại, nói khát nước muốn uống nước, em cũng không suy nghĩ nhiều nên đi rót nước cho cô ấy, kết quả quay lại đã không thấy cô ấy đâu.” Giọng nói của Phong Hàng vô cùng nóng vội.
Lục Kiến Thành cúp điện thoại rồi nhìn Nam Khuê: “Khuê Khuê, anh không thể vào với em được rồi, không thấy Tư Vũ đâu cả, anh sợ con bé làm chuyện gì đó điên rồ.”
Nam Khuê nghe xong, lập tức nói: “Vậy còn chờ gì nữa, mau quay lại bệnh viện đi, em đi tìm với anh.”
“Không được, em đã thức cả đêm rồi, nếu không đi ngủ thì chắc chắn sẽ không chịu được.”
Nam Khuê an ủi anh: “Bây giờ đã ổn định hơn nhiều so với lúc mới mang thai, hơn nữa em cũng không yếu ớt như vậy, em ở nhà cũng sẽ lo cho mọi người mà không ngủ được.”
“Chi bằng anh để em đi cùng với anh, chờ tìm được Tư Vũ rồi, em đồng ý với anh rằng em sẽ ngủ rất ngon giấc.”
Thấy cô nói có lí, Lục Kiến Thành gật đầu đồng ý.
Lúc bọn họ đến nơi, trong phòng bệnh Tư Vũ vẫn trống rỗng như cũ.
Phong Hàng đã tìm khắp nơi trong bệnh viện nhưng vẫn không thấy người.
Lục Kiến Thành cũng gọi rất nhiều người đến tìm, nhưng chạy qua chạy lại mấy tiếng cũng không tìm được.
Tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng.
Đúng lúc này, Nam Khuê bỗng nhiên giữ Lục Kiến Thành lại: “Em nhớ rằng anh nói cha mẹ Tư Vũ bị tai nạn nên mới qua đời, phải không? Khi cô ấy vẫn còn rất nhỏ?”
“Đúng.”
“Vậy anh có đến tang lễ của bác trai bác gái không? Lần đó Tư Vũ có một mình chạy đi không, mọi người tìm thấy cô ấy ở đâu?”
Nam Khuê vừa dứt lời, Vân Thư là người đầu tiên nhớ lại: “Kiến Thành, nhanh, con mau nhớ lại đi, mẹ nhớ lần đó con tìm được Tư Vũ, lúc đó hai đứa hai chơi với nhau, quan hệ cũng rất tốt.”
Lục Kiến Thành nhắm mắt, cố gắng nhớ lại.