Nhìn chằm chằm vào tin tức trên màn hình điện thoại, cô hoàn toàn bị sốc.
Trong đầu cô đều là một loạt dấu chấm hỏi và hàng loạt những điều nghi hoặc.
Lâm Tư Vũ? Phong Hàng?
Sao đột nhiên lại biến thành liên hôn với nhà họ Phong?
Ban đầu, khi nhà họ Lâm rót vốn vào nhà họ Lục, cô còn tưởng rằng chuyện Lục Kiến Thành kết hôn với Lâm Tư Vũ đã được định xong rồi cơ.
Nhưng mà bây giờ?
Lâm Tư Vũ sắp gả vào nhà họ Phong?
Vậy nói cách khác, Lục Kiến Thành không cần phải kết hôn với cô ấy nữa.
Khi nhận ra điều này, Nam Khuê len lỏi niềm vui không thể diễn tả được.
Hạnh phúc, cô hạnh phúc quá đi.
Thực sự rất vui, rất rất vui.
“Cục cưng, các con biết gì không? Cha chiến thắng rồi, cha không hề bỏ rơi chúng ta, chúng ta sẽ sớm được đoàn tụ với cha thôi.”
“Đợi cha đến, rồi chúng ta cùng nhau về nhà được không?”
Nam Khuê đặt tay lên bụng, có chút phấn kích nói.
Có lẽ vì quá vui mừng, nước mắt không biết từ khi nào đã đột nhiên rơi xuống.
Trước mặt lại xuất hiện một tờ khăn giấy.
Thấy là Lý Thịnh, Nam Khuê do dự một lát rồi vẫn đưa tay ra nhận lấy.
“Tôi còn cho rằng cô sẽ không nhận lấy, sẽ tránh mặt tôi mãi chứ?” Lời nói của Lý Thịnh mang theo chút buồn bã.
Lau đi hàng nước mắt, Nam Khuê ngước mặt nhìn anh ấy rồi mỉm cười: “Cảm ơn khăn giấy của anh.”
“Sao lại khóc? Gặp phải chuyện gì không vui rồi phải không?” Lý Thịnh hỏi.
Nam Khuê lắc đầu: “Lần trước thì là thế thật, nhưng lần này thì không, tôi rất vui, vui đến mức rơi nước mắt.
“Lý Thịnh, hôm nay thực sự cảm ơn khăn giấy của anh, bởi vì vị hôn phu của tôi sắp đến đón tôi rồi, chúng tôi sắp được được gặp nhau rồi.”
“Vị hôn phu?” Lý Thịnh không tin nhìn cô.
“Ừm, trước đây vì một vài lý do nên chúng tôi mới phải chia ly, nhưng hiện giờ mọi việc đã giải quyết xong rồi, tôi với anh ấy sớm thôi sẽ kết hôn, tôi cũng sắp phải rời khỏi nơi này rồi. Lý Thịnh, vẫn chúc anh cũng tìm được chân ái của mình.”
Nam Khuê vừa dứt lời, điện thoại liền kêu: “Bác sĩ Nam, nhanh, đến lượt cô siêu âm rồi”
“Được, tôi đến ngay đây.”
Hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe tổng quát, bởi vì là làm xét nghiệm siêu âm 4D, rất đông người, cho nên Nam Khuê đã làm việc ở đây một lúc.
Đợi đến số thứ tự của mình, cô mới đi lên.
Đến phòng kiểm tra, Nam Khuê nằm trên giường.
Nghĩ đến hôm nay có thể nhìn thấy hình dáng của các con, Nam Khuê vô cùng kích động.
Bởi vì là song thai, cho nên sự kì vọng của cô lại càng nhân đôi.
Thế nhưng, hai đứa trẻ này hôm nay lại không hợp tác lắm.
Nam Khuê đã nằm trên giường cả nửa tiếng rồi mà hai đứa bé vẫn nhất quyết không chịu lộ mặt.
Một đứa thì dùng tay che mặt, chỉ có thể nhìn thấy hai ngón tay bé xíu.
Đứa còn lại thì dễ thương hơn, ở trong bụng động đậy qua lại, nhưng cũng không để lộ ra xíu mặt nào.
Ban đầu, Nam Khuê còn chưa hiểu lắm, cứ nghĩ là hai đứa trẻ xảy ra chuyện gì nên mới kiểm tra lâu như vậy.
Nhưng sau khi nghe bác sĩ nói, cô có chút không nhịn được cười.
“Chắc là hai đứa trẻ này ngại rồi, thế này nhé, cô đi ăn chút gì ngọt ngọt để dỗ chúng, chút nữa rồi quay lại đây.”
“Vâng.” Nam Khuê mỉm cười nói cảm ơn, sau đó ra ngoài.
Cô nhớ trong túi mình còn có socola được bỏ vào mấy hôm trước, cho nên chuẩn bị đi lấy.
Kết quả là vừa bước đến cửa, liền nghe thấy âm thanh trong phòng truyền đến: “Trời ơi, bác sĩ Nam có thai rồi, cô ấy giấu kỹ thật sự, tôi còn không phát hiện ra.”
“Không trách cô được, cô ấy giấu kỹ quá, tôi cũng không nhận ra”
“Đúng thế, mùa đông vốn dĩ phải mặc nhiều quần áo, chẳng trách sao đồ cô ấy mặc đều rộng như vậy, hơn nữa lúc thay quần áo đều cố ý tránh chúng ta ra, đúng là không dễ để phát hiện.”
Mấy người xì xào bàn tán với nhau.
Nói đi nói lại, chủ đề câu chuyện lại chuyển sang cha đứa nhỏ.
“Haiz, mấy cô nói xem, đứa bé trong bụng cô ấy, không phải của bác sĩ Lý đó chứ!”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Phi phi phi, sao có thể chứ? Bác sĩ Nam mới đến đây được hai tháng, Ngọc Nhi cũng vừa mới nói là cô ấy đi khám thai tổng quát, sao có thể là của bác sĩ Lý được.”
“Thì ra là do mang thai, thảo nào lại từ chối lời tỏ tình của bác sĩ Lý, vậy đứa bé trong bụng cô ấy là của ai nhỉ?”
Nam Khuê đột nhiên mở cửa bước vào.
“Trong công việc, tôi luôn tôn trọng mọi người, bởi vì mọi người đều có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, cũng đều là tiền bối của tôi, tôi cũng thực lòng coi mọi người là đồng nghiệp.”
“Nhưng việc mọi người hết lần này đến lần khác ở sau lưng thảo luận về tôi là chuyện rất không hay, tôi cũng thực sự không nghe nổi nữa.”
“Nếu mọi người muốn biết, có thể đường đường chính chính hỏi tôi, tôi sẽ nói cho mọi người biết. Đúng vậy, tôi đang có thai, cha của chúng là vị hôn phu của tôi, trước đây vì một số nguyên nhân, tôi không thể không rời đi.”
“Nhưng bây giờ thì khác, tôi sắp có thể đưa bọn trẻ đi gặp anh ấy rồi.”
Cầm lấy túi xách, Nam Khuê lập tức rời đi.
Cô sẽ chẳng bao giờ quay trở lại nơi này nữa.
Đi lên tầng, cô trực tiếp đi tìm cô gái tên là Ngọc Nhi kia.
Khi nhìn thấy cô gái đó, Nam Khuê mới biết cô ta là một y tá.
“Ngọc Nhi phải không, tôi nghĩ tôi không cần giới thiệu nữa, cô chắc là biết tôi rồi, đúng chứ?” Nam Khuê thẳng thắn nói.
Ngọc Nhi đút hai tay vào túi áo, dáng vẻ không đồng tình: “Nực cười, tôi từ trước đến giờ chưa từng gặp cô, làm sao biết cô được?”
“Thế sao? Vậy mà khi cô truyền ra ngoài tin tức tôi mang thai, lại nói rất rõ ràng, rành mạch. Vốn dĩ tôi và cô chưa từng gặp nhau, chỉ là nghe người ta nói rằng cô thích Lý Thịnh.”
“Tôi nghĩ, cô là vì tức giận Lý Thịnh nên đã trút giận lên tôi, nhưng thực sự không cần, tôi căn bản không hề thích anh ấy. Tôi có thai rồi, cũng có cả vị hôn phu…”
Vậy nhưng khi Nam Khuê còn chưa nói hết câu, Ngọc Nhi đột nhiên như phát điên mà đáp lại.
“Cô đúng là không biết xấu hổ, đã mang thai rồi, còn cố tình dụ dỗi người đàn ông của tôi.”
“Nam Khuê, cô có thấy xấu hổ không? Tất cả đều do cô, nếu không Lý Thịnh đã ở bên tôi rồi, cô cái đồ hồ ly tinh, cô cho anh ấy uống bùa mê thuốc lú gì, để bây giờ anh ấy đối với tôi không nóng không lạnh, còn nói muốn cắt đứt mọi quan hệ với tôi.”
“Tôi cảnh cáo cô, nếu còn quấy rầy anh ấy nữa, tôi nhất định sẽ…”
Tuy nhiên, Ngọc Nhi còn chưa kịp nói hết câu, thì đột nhiên bị hai người mặc vest đen kéo đi mất.
Nam Khuê không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bất ngờ, đằng sau truyền đến giọng nói quen thuộc: “Nam Khuê tiểu thư, bây giờ mời cô quay người lại nhìn!”
Giọng nói này?
Đây……
Trong giây lát, Nam Khuê kinh ngạc, cô không thể tin được những gì mình đang nghe thấy.
Đây là giọng nói của Kiến Thành.
Là anh, thực sự là anh.
Cô đã quá quen thuộc với âm thanh này, tuyệt đối không thể sai được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!