Có ý gì?
Cái gì gọi là giữa bọn họ đã không còn trở ngại nữa?
Lục Kiến Thành đột nhiên phản ứng lại kịp, anh như một cơn gió lao về phía Lâm Tư Vũ.
Hai tay anh bóp chặt cổ Lâm Tư Vũ: “Nói cho rõ ràng, rốt cuộc cô đã làm gì cô ấy? Đã làm gì?”
Tiếng quát giận dữ của anh trực tiếp khiến cơ thể Lâm Tư Vũ run lên.
Nếu như không phải sau lưng có cửa chống đỡ thì cô ta đã chật vật ngã trên mặt đất.
Cho dù mười năm không gặp nhưng trong lòng cô ta, anh vẫn là anh trai nhỏ nhà bên nhẹ nhàng, phong độ, dịu dàng.
Nhưng giờ phút này, dáng vẻ nổi giận của anh hoàn toàn dọa sợ cô ta.
Sắc mặt Lâm Tư Vũ trắng bệch, hô hấp dần trở nên khó khăn: “Kiến Thành, em… Anh… Anh buông em ra trước đã.”
“Em sắp không thở được rồi.”
Thấy hô hấp của cô ta đúng là khó khăn, Lục Kiến Thành mới buông tay ra.
Cô ta ho khan.
Mãi cho đến khi hít thở lại bình thường, điều chỉnh tốt tâm trạng, Lâm Tư Vũ mới nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Vừa rồi anh muốn bóp chết em, đúng không?”
“Nếu như cô ấy và bé con có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ để cho nhà họ Lâm mấy người nợ máu phải trả bằng máu.”
“Bé con?” Cô ta vừa nghe thấy cái gì?
Lâm Tư Vũ không thể tin nổi mà nhìn về phía Lục Kiến Thành.
“Anh nói, cô ấy mang thai, nghi ngờ là con của anh?”
“Đúng, con của tôi và cô ấy, thai đôi.”
Nhắc đến Nam Khuê và bé con, ánh mắt Lục Kiến Thành cuối cùng cũng dịu dàng hơn.
Lâm Tư Vũ thì thào, hồn bay phách lạc lắc đầu: “Không… Sẽ không, sao cô ta lại mang thai được cơ chứ? Vì sao mọi người không nói cho em?”
“Nếu như chúng tôi nói thì cô sẽ thay đổi quyết định sao?” Lục Kiến Thành chế giễu nhìn cô ta.
“Không, em vẫn sẽ quyết định như cũ, nhưng… Đứa bé trong bụng cô ta vĩnh viễn không có bất kì quan hệ nào với anh.”
“Lâm Tư Vũ, tôi không có thời gian quanh co với cô, tôi hỏi cô lần cuối, cô đã làm gì?”
Không khí quanh người Lục Kiến Thành lạnh như băng, giọng nói giống như một thanh kiếm sắc khiến người ta không rét mà run.
Cuối cùng Lâm Tư Vũ vẫn sợ hãi mà yếu ớt trả lời: “Em cũng không nói gì cả, em chỉ nói công ty của anh có nguy cơ bị phá sản, chỉ có nhà họ Lâm mới có thể cứu được anh, điều kiện là em gả cho anh.”
“Về phần lựa chọn anh hay là công ty, em căn bản không uy hiếp cô ta, em để cô ta tự mình quyết định.”
“Nói cho cùng thì cô ta vẫn không quá yêu anh, nếu không thì sao cô ta lại bỏ anh ở lại đây chứ?”
Lục Kiến Thành sụp đổ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Nếu như không phải đang cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, anh thật sự sợ mình sẽ bẻ gãy cần cổ mảnh khảnh kia.
Ha ha, hay cho câu không ép cô phải lựa chọn.
Hay cho câu để cô tự lựa chọn.
Chuyện này căn bản là ép Khuê Khuê vào bước đường cùng.
Cô còn lựa chọn nào khác sao?
Ngoài rời đi, cô căn bản không có lựa chọn khác.
Công ty là tâm huyết của ông nội, cho dù không vì anh, không vì bất kì ai khác, chỉ vì mình ông nội, cô cũng sẽ dốc hết sức lực để cứu lấy công ty.
Lục Kiến Thành một lúc lâu cũng không nói gì, hai mắt đều là tơ máu, Lâm Tư Vũ không nhịn được nữa mà nói: “Kiến Thành, anh đừng buồn, nếu như cô ta thật lòng yêu anh thì sao có thể bỏ anh như vậy được? Cô ta như vậy không đáng…” Được anh yêu.
Lâm Tư Vũ còn chưa nói xong đã bị tiếng quát của Lục Kiến Thành dọa sợ.
“Câm miệng cho tôi, cô thì biết cái gì?”
“Kiến Thành, anh…” Lâm Tư Vũ bị dọa đến run lẩy bẩy.
“Lập tức cút ra ngoài cho tôi.”
Lần này Lâm Tư Vũ thật sự bị dọa sợ.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng không có chút độ ấm của anh, nhất là lời nói như dao cắt vào lòng của anh khiến cô ta vô cùng đau lòng.
Cô ta không nhịn được nữa mà trực tiếp òa khóc: “Anh có biết không, ông nội đồng ý đầu tư cho anh đều là vì em, là em nói cho ông biết, em thích anh, em muốn gả cho anh.”
“Ông ấy xem anh như cháu rể nên mới đầu tư cho anh, nếu không thì anh nghĩ vì sao?”
“Được, Lục Kiến Thành, em sẽ chờ đến lúc anh phải cầu xin em.”
Nói xong Lâm Tư Vũ quay người cao ngạo rời đi.
Lúc chạy ra, cô ta vừa lau nước mắt vừa khóc.
“Cô Lâm…”
Đúng lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói.
Lâm Tư Vũ xoay người, nhìn về phía Vân Thư.
“Dì!” Cô ta dừng bước, lễ phép gọi một tiếng.
Vân Thư đi xuống, đưa khăn lụa trong tay cho cô ta, dịu dàng nói: “Lau khô nước mắt đi đã, nước mắt vương hết trên mặt rồi.”
Lâm Tư Vũ nhìn khăn lụa tinh xảo trong tay bà, có chút ngại ngùng không dám nhận.
“Không được đâu dì, sao có thể dùng khăn lụa của dì để lau được chứ?”
“Không sao, lau đi.”
Nói rồi Vân Thư tự mình lau nước mắt trên mặt Lâm Tư Vũ.
Lâm Tư Vũ được cưng chiều mà lo sợ: “Dì, ngài…”
Lau xong nước mắt, cô ta uất ức nhìn về phía Vân Thư: “Dì, có phải dì cũng cảm thấy con là một người phụ nữ xấu xa, vì yêu mà không từ thủ đoạn không?”
“Tư Vũ à!” Vân Thư thở dài một tiếng rồi nắm lấy tay của cô ta: “Nếu là những người khác dì cũng sẽ không nói những lời này.”
“Đứa nhỏ Kiến Thành này từ nhỏ tính tình đã bướng bỉnh, đừng nói là gì, ngay cả khi ông nội vẫn còn sống cũng không nói được nó, nó đối với Khuê Khuê là nghiêm túc, mà Khuê Khuê còn mang thai đứa con của nó, nó tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Khuê Khuê.”
“Dì, nhưng bây giờ nhà họ Lục đang gặp nguy cơ phá sản, con có thể giúp mọi người, chỉ cần anh ấy cưới con thì tất cả nguy hiểm đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng, không đúng sao?” Lâm Tư Vũ nhìn Vân Thư.
“Đứa nhỏ ngốc, sao con vẫn không từ bỏ chứ? Dì nói trực tiếp hơn vậy, cho dù Khuê Khuê có bỏ đi hay không, cho dù con bé có mang thai hay không, cho dù con bé có đi đến chân trời góc biển, cho dù Kiến Thành không tìm thấy con bé thì nó cũng sẽ không cưới con làm vợ.”
“Không.” Lâm Tư Vũ chắc chắn nhìn Vân Thư: “Con không tin.”
“Dì, vì cứu nhà họ Lục, con tin anh ấy sẽ thỏa hiệp.”
“Tư Vũ, nếu như con không tin thì dì và con cá cược, dì hiểu rõ con trai dì, nó tuyệt đối sẽ không chấp nhận.”
“Được, nếu như dì thua thì sao?” Lâm Tư Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt chắc chắn.
“Nếu như dì thua thì dì sẽ thuyết phục Kiến Thành cưới con làm vợ, nhưng có chơi có chịu, nếu con thua thì con phải thành toàn cho Kiến Thành và Nam Khuê.”
“Được, một lời đã định.”
Nhìn Lâm Tư Vũ rời đi, Vân Thư bất lực thở dài.