Ngay khi Lục Kiến Thành muốn nói ra những lời, Nam Khuê đột nhiên vươn tay, che môi anh lại.
Đồng thời nói: “Suỵt, đừng nói ra, yên lặng để ở trong lòng.”
“Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa.”
Xem xong sao băng, hai người hài lòng về nhà.
Ngồi lên xe, vì đường xuống núi không bằng phẳng, cho nên xe hơi lắc lư.
Nghĩ đến cơn mưa sao băng vừa rồi, trong lòng Nam Khuê vẫn còn rung động.
“Cho nên, anh cố ý dẫn ta em đây, thật ra là vì tìm một địa điểm ngắm cảnh tốt nhất, dẫn em xem sao băng đúng không?” Nam Khuê hỏi.
Cô cũng không phải cô gái nhỏ, một cơn mưa sao băng lớn như vậy, không có khả năng do may mắn gặp được, ăn một bữa cơm còn được nhìn thấy.
“Ừm, càng ngày càng thông minh.” Lục Kiến Thành nhéo nhéo mũi cô.
Xuống núi, xe chạy vào một đoạn đường đất bằng phẳng, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Nhiệt độ bên trong cũng dần dần tăng lên, không biết là do đã quá trễ hay là do vừa mới uống rượu, Nam Khuê cảm thấy người hơi chóng mặt, đầu cũng nặng nề, tóm lại chính là rất muốn ngủ.
“Em thật buồn ngủ!”
Lục Kiến Thành lập tức đưa tay ấn đầu cô dựa vào vai mình, đồng thời mở miệng: “Muốn ngủ thì dựa vào vai anh ngủ.”
Cô thuận thế dựa vào, sau đó nhắm mắt lại.
Lúc dần đèn giao thông, Lâm Tiêu hỏi: “Tổng giám đốc Lục, còn muốn đưa cô Nam Khuê về nhà không? Hay chạy thẳng đến chỗ anh?”
“Chạy thẳng đến chỗ tôi.”
“Được.”
Đến nơi, thấy Nam Khuê ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ừng, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn nhàn nhạt, anh cũng không gọi cô dậy, trực tiếp ôm cô vào trong ngực.
Trên đường đi, cho lúc đến trong phòng ngủ, Lục Kiến Thành đặt cô lên giường.
Sau đó lau mặt và chân cho cô rồi đắp chăn.
Làm xong tất cả, anh nhìn cô gái đang ngủ trên giường với vẻ mặt điềm tĩnh và ngọt ngào, cúi đầu hôn xuống trán cô.
Cuối cùng, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Một giấc ngủ này, Nam Khuê ngủ rất ngon.
Ngay cả đồng hồ báo thức buổi sáng cũng không đổ chuông, cho nên lười biếng ngủ nhiều một chút.
Mãi cho đến khi Lục Kiến Thành cảm thấy hơi trễ, mới đi tới nhẹ nhàng gọi cô: “Khuê Khuê, dậy thôi…”
“Mau dậy, phải đi làm…”
Kết quả, Nam Khuê ngủ trên giường một chút phản ứng cũng không có.
Lục Kiến Thành lập tức lo lắng, gọi nhẹ cô không có phản ứng, hét lớn lại sợ cô giật mình.
Cuối cùng, anh đã nghĩ ra một cách tốt.
Cúi đầu, anh cố ý dùng cằm tới gần Nam Khuê, sau đó cầm râu nhẹ nhàng cọ xát vào gương mặt trắng nõn của Nam Khuê.
Quả nhiên, chiêu này rất hay, Nam Khuê nhanh chóng tỉnh dậy.
Chỉ có điều, đôi mắt vẫn còn mơ hồ: “Ừm, cái gì vậy? Đừng đâm nữa, tránh ra đi.”
Lục Kiến Thành cười khẽ lại tiếp tục dùng râu cạ cạ.
Lần này, Nam Khuê trực tiếp mở mắt ra.
Khi nhìn thấy mọi thứ trước mắt, nhìn thấy người trước mắt, cả người cô vẫn mơ hồ, một lúc lâu cũng không có phản ứng kịp, cả người sững sờ.
“Làm sao vậy? Ngẩn người gì thế? “Lục Kiến Thành cưng chiều xoa xoa tóc cô.
“Tại sao em lại đến nhà anh?” Nam Khuê mở miệng hỏi.
“Tối hôm qua em uống say, ngủ say sưa, nên anh đã trực tiếp ôm em trở về nghỉ ngơi.”
“Vậy chúng ta…?”
Cô theo bản năng hỏi, sau đó nhìn về phía Lục Kiến Thành.
Lời sau, tin rằng cho dù cô không nói, anh cũng hoàn toàn có thể hiểu.
Lục Kiến Thành cười cười, cố ý nói: “Anh thề, cô Nam Khuê sau khi say rượu phẩm hạnh đoan trang, không say rượu làm loạn, không ôm anh vừa hôn vừa gặm, cũng không sàm sỡ anh.”
Nam Khuê: “…”
“Em không hỏi cái này, điều em muốn hỏi chính là, chúng ta có hay không…”
Cô hỏi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lấy hết can đảm để hỏi: “Chúng ta có xảy ra gì không?”
“Đồ ngốc.” Lục Kiến Thành tiến lại gần, hai má kề sát vào mặt Nam Khuê, đồng thời trả lời: “Không, không có chuyện gì xảy ra. Tối qua em ngủ thẳng tuốt, còn anh thì nằm một bên.”
Nam Khuê đang định thở phào nhẹ nhõm.
Hơi thở của anh tiếp tục thở ra bên tai: “Mặc dù đã rung động, cũng rất muốn, nhưng trước khi không có sự đồng ý của em, anh không muốn ép buộc em, cũng không muốn cho em thức dậy có cơ hội hối tiếc.”
“Cám ơn anh, Kiến Thành.”
Cho dù cô có quá ra vẻ hay không, cảm ơn anh vì sự tôn trọng và bao dung này.
Vì lúc hai người rời giường loay hoay một lúc, thời gian không đủ, cho nên ngay cả bữa sáng cũng không ăn đã vội vàng chạy tới bệnh viện.
Vì hôm nay sư mẫu có buổi khám bệnh ở phòng khám chuyên khoa, cho nên Nam Khuê đã đến giúp đỡ và học hỏi.
Buổi sáng, toàn bộ khoa chật kín, không chỉ ngoài cửa, mà ngay cả hành lang bên ngoài cũng là chật kín người, chen chúc đến đông nghẹt.
Sư mẫu từ trước đến nay là người hiền lành thân thiện, chỉ cần là bà ấy ngồi khám bệnh, mặc kệ con số xếp hàng bao nhiêu, chỉ cần có người đến, mặc kệ có muộn thế nào, bà ấy cũng sẽ kiên trì khám xong bệnh nhân cuối cùng.
Vì vậy, thường bận rộn khám xong đã một hai giờ chiều rồi.
Hôm nay Nam Khuê không ăn sáng, hơn nữa bận rộn cả buổi sáng, ngay cả thơt cũng không thở nổi, giờ phút này đã đói đến ngực dán sau lưng.
Tuy nhiên, hôm nay khá là may mắn.
12 giờ đã gọi số cuối cùng, đã sớm hơn nhiều so với trước đây.
Sư mẫu cười nhìn về phía cô: “Em đói bụng thì đến căng tin ăn cơm trước đi, không cần chờ tôi, hôm nay ít người, chỗ tôi cũng nhanh. Sau này nhớ nhất định phải ăn sáng đúng giờ, nếu không lúc bận rộn cơ thể nhất định ăn không tiêu.”
“Không được, bác sĩ Khương, dù sao cũng sắp rồi, em đợi kết thúc rồi mới đi.”
Sau đó, cánh cửa mở ra và bệnh nhân cuối cùng ngồi trước mắt.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy người trước mắt, Nam Khuê ngay lập tức mở to hai mắt.
Phương Thanh Liên, là cô ta.
Cuối cùng cô ta cũng tìm tới đây rồi?
Người đàn bà này sao lại âm hồn bất tán như vậy?
Vừa bước vào, Phương Thanh Liên cũng không nao núng, trực tiếp nhìn về phía Khương Thanh Phượng: “Giáo sư Khương, hôm nay tôi đến khám bệnh, nhưng mà, không phải tới tìm bác sĩ, là tới tìm vị học trò này của bác sĩ.”
“Bác sĩ Khương, người này em biết, cô ta có chút bệnh thần kinh, cô không cần quan tâm đến cô ta, giao cho em là được.”
Nói xong, Nam Khuê kéo Phương Thanh Liên ra khỏi cửa khoa, sau đó tìm một góc yên tĩnh.
“Phương Thanh Liên, cô có bệnh phải không!” Nam Khuê giận dữ nhìn cô ta.
Người này sao lại giống như ma quỷ âm hồn bất tán vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!