Lần này Phương Thanh Liên một tay nắm lấy tóc Lục Nhu, một tay cầm vòi hoa sen điên cuồng xả nước lạnh lên người cô ta.
Lục Nhu bị lạnh đến run người, toàn thân đều là nước.
Phương Thanh Liên vô cùng độc ác, cô ta cầm vòi hoa sen, trực tiếp xả nước thẳng vào mặt Lục Nhu.
Lục Nhu lập tức đau đến mức nước mắt lưng tròng.
May thay thể lực của cô ta tốt hơn Phương Thanh Liên.
Lục Nhu nắm lấy cơ hội rồi lao sang.
Lần này vòi hoa sen trực tiếp rơi xuống, rơi mạnh lên người hai người.
Cánh tay của Lục Nhu và bả vai của Phương Thanh Liên đều không may mắn tránh khỏi, hai người bị đau mà kêu to.
“Là cô bắt đầu trước, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.” Phương Thanh Liên hung dữ nắm lại tóc của Lục Nhu.
Lục Nhu cũng không yếu thế, cô ta biết nhược điểm của Phương Thanh Liên ở đâu.
Cô ta dùng đầu gối, mạnh mẽ đá vào chân Phương Thanh Liên.
Phương Thanh Liên đau đến mức kêu cha gọi mẹ.
“Lục Nhu, cô muốn chơi thật sao? Được, tôi chơi với cô.” Phương Thanh Liên cắn răng, một tay kéo cúc áo của Lục Nhu.
Cúc áo bị đứt, cả người Lục Nhu chỉ còn một cái áo nhỏ bên trong.
Sau đó cô ta lại đưa tay kéo áo trong của Lục Nhu.
Sao Lục Nhu có thể để Phương Thanh Liên đạt được mong muốn của mình, cô ta đưa tay về phía mặt Phương Thanh Liên.
Cô ta mới đi làm móng, móng tay nhọn dài lập tức khiến mặt Phương Thanh Liên chảy máu.
Gương mặt Phương Thanh Liên lập tức toàn vết máu, máu chảy xuống, thậm chí ngay cả thịt đỏ tươi cũng hơi lộ ra ngoài.
Phương Thanh Liên tức đến phát điên, cô ta đưa tay bóp chặt lấy cổ Lục Nhu, gần như là muốn bóp chết cô ta.
Hai người đánh nhau loạn lên từ phòng tắm ra đến bên ngoài.
Sau đó đến cầu thang tầng hai.
“Anh, cứu em, em sắp chết rồi.” Lục Nhu lớn tiếng kêu khóc, trên cổ là vết máu ứ đọng do bị bóp.
“Kiến Thành, em sắp không ổn rồi.” Phương Thanh Liên cũng nói.
Nhưng lúc này Lục Kiến Thành đang ở phòng ăn với Nam Khuê.
Người hầu thấy hai người đánh nhau vô cùng hăng, vừa nhìn đã khiến người khác giật mình thì vội vàng chạy đến báo.
Lục Kiến Thành nghe xong lạnh lùng nâng mắt lên: “Chỉ có vậy?”
Người hầu luống cuống lau mồ hôi: “Thiếu gia, thật sự mặc kệ sao?”
“Mặc kệ, để hai người đó đánh cho thích đi.”
Đúng lúc không cần anh ra tay.
Dám ở trong nhà anh tính toán anh, đúng là chê bản thân sống quá lâu rồi.
Bây giờ anh đã hoàn toàn xác định hai người này cấu kết với nhau tính toán anh.
Hơn nữa còn dùng cách hạ lưu như vậy.
Nếu như không có Khuê Khuê ở đây, nếu không phải Khuê Khuê làm thuốc giải cho anh…
Lục Kiến Thành thật sự không dám tưởng tượng chuyện sau đó.
Đột nhiên một tiếng bịch vang lên dưới tầng một.
Người hầu nhìn thoáng qua rồi vội vàng đến báo: “Thiếu gia, hai người cùng lăn xuống từ cầu thang tầng hai, trên đầu cũng chảy máu rồi, ngài có muốn qua nhìn thử không?”
Lục Kiến Thành lại làm như không nghe thấy, chỉ nhìn về phía Nam Khuê hỏi thăm: “Ăn xong rồi sao?”
“Ừm, xong rồi.”
“Vậy chúng ta đi nhìn xem.”
Hai người cùng nhau đến phòng khách.
Người hầu đã tách Lục Nhu và Phương Thanh Liên ra.
Hai người đều nằm trên mặt đất, trên mặt là máu thịt lẫn lộn, nhìn vô cùng hỗn loạn.
Nhìn thấy Lục Kiến Thành, vẻ mặt hai người lập tức lộ vẻ vui sướng, cùng lên tiếng: “Kiến Thành.”
Nhưng Lục Kiến Thành không nhìn hai người kia, chỉ nhìn về phía người hầu, lạnh lùng nói: “Tôi cho mấy người ba phút, lập tức ném hai người đó ra ngoài cho tôi.”
Ném?
Tất cả mọi người đều cho rằng mình nghe nhầm.
Lục Kiến Thành trầm mặt, càng nghiêm túc hơn: “Thế nào? Hay phải để tôi tự ra tay?”
“Không không không, thiếu gia, chúng tôi lập tức làm ngay.”
Không đến ba phút, tất cả công đoạn chỉ tốn hai phút, Phương Thanh Liên và Lục Nhu đều bị người khác kéo ra ngoài, ném ra bên ngoài cửa chính nhà họ Lục như rác rưởi.
Ở nhà chính thêm một lúc nữa, sau khi ăn bữa tối với mọi người xong, Nam Khuê và Lục Kiến Thành mới rời đi.
Đến tiểu khu của Nam Khuê, cô xuống xe trước.
“Cảm ơn anh đã đưa em về, vậy em đi trước đây.”
“Được.” Anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng.
“Ừm.”
Nam Khuê cũng gật đầu, đóng cửa xe lại rồi đi về phía nhà mình.
Nhưng chỉ mới đi được khoảng hai phút, sau lưng cô đột nhiên xuất hiện một sức lực vô cùng mạnh, một giây sau cả người cô đã bị ai đó ôm vào ngực.
Áo khoác của anh vừa lớn vừa dài, anh mở rộng áo, trực tiếp ôm cả cơ thể nhỏ xinh của cô vào trong ngực.
Trên người cảm nhận được sự ấm áp, trái tim Nam Khuê đập mạnh như muốn lao ra khỏi ngực.
“Làm sao bây giờ? Anh không nỡ để em về.”
Lục Kiến Thành ôm cô, nũng nịu nói như trẻ con.
Nam Khuê không biết trả lời lại như thế nào, cô chỉ yên lặng.
Giọng nói của anh lại vang lên sau lưng: “Khuê Khuê, đột nhiên anh vô cùng sợ hãi.”
“Sợ cái gì?”
“Sợ em không đồng ý, sợ em không tha thứ, cũng sợ em… Lỡ như có một ngày em thích người khác thì anh nên làm gì bây giờ?”
Nam Khuê cười.
Thích một người nào có dễ dàng như vậy?
Cô yêu anh mười năm, nếu như tình yêu có thể dễ dàng chuyển sang người khác thì cô đã không đau khổ quyến luyến anh lâu như vậy.
“Cười cái gì?
Lục Kiến Thành xoay người cô lại, để cô đối mặt với anh.
Khóe miệng Nam Khuê vẫn giữ ý cười như cũ.
Cô đưa đôi tay nhỏ của mình ra, nhẹ nhàng giữ lấy khuôn mặt anh, dịu dàng nói: “Anh Lục trở nên mất tự tin như thế từ lúc nào vậy? Em nhớ anh là một người vô cùng tự tin nha.”
“Đúng là rất tự tin, anh có thể một mình chống lại cả thiên quân vạn mã.”
“Nhưng khi đối mặt với em anh còn thấy hơn cả thiên quân vạn mã, chỉ có thể nhận thua mà thôi.”
Nam Khuê ngẩng đầu nhìn cái cây cách đó không xa rồi nói: “Sắp đến tết rồi, thời gian trôi qua thật nhanh nha!”
“Ừm, anh lại sắp già thêm một tuổi.” Anh nói.
Nam Khuê bị anh chọc cười, cô ôm lấy mặt anh, hết nhìn trái lại nhìn phải.
“Đâu có đâu? Anh Lục vẫn rất đẹp trai, gương mặt này vẫn rất đáng để ghen tị.”
“Ý là những chỗ khác thì không đáng?” Anh nhíu mày.
Nam Khuê cong mắt cười: “Dáng người cũng rất đáng ghen tị.”
“Ừm, em thích thân hình của anh sao?” Anh xích lại gần, cố ý dùng mấy sợi râu mới nhú cọ qua mặt Nam Khuê.
Nam Khuê bị anh cọ vừa đau vừa ngứa, cô chỉ có thể cười cầu xin tha thứ, sau đó né tránh.
Trời càng lúc càng muộn, hôm sau hai người đều phải đi làm.
Cuối cùng, dù không nỡ nhưng Lục Kiến Thành vẫn buông Nam Khuê ra: “Về đi, anh nhìn em về.”
“Được.”
Nam Khuê gật đầu, sau đó cô buông tay, từng bước từng bước đi về nhà.
Lục Kiến Thành yên lặng đứng đó nhìn cô đi vào.
Mãi cho đến khi bóng dáng Nam Khuê biến mất trong tiểu khu anh cũng không rời đi mà vẫn đứng nhìn.
Đúng lúc này điện thoại di động của anh reo lên.
Là WeChat Nam Khuê gửi đến.
“Thật ra ban nãy em muốn nói với anh rằng, qua tết rồi em sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn.”
Lục Kiến Thành đọc xong tin nhắn thì mừng rỡ như điên, hưng phấn như một cậu nhóc mười tám mười chín tuổi, vừa phấn khích vừa kích động.
Một đêm không ngủ.
Đêm nay Nam Khuê lại ngủ rất ngon.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!