Cô không biết những người phụ nữ khác như thế nào?
Nhưng cô không thể nói ra được lời chúc phúc này.
Gió mạnh hơn, thời tiết cũng lạnh hơn vài phần.
Ngoài trời bỗng có mưa phùn, sương mù và mưa mù mịt, khiến cho màn đêm trở nên yên tĩnh và đẹp đẽ lạ thường.
Nam Khuê bước về phía trước, gió đêm lạnh lẽo, nhưng dường như cô không hề cảm thấy lạnh.
Nhưng có một cơn gió lạnh thổi qua, ngực cô thắt chặt lại, đến hít thở cũng khó khăn.
Thấy cô đi tới, Lâm Tiêu lập tức mở cửa bước xuống xe, vừa cầm ô vừa chạy nhanh tới.
Sau đó anh ấy che ô trên đầu Nam Khuê: “Cô Nam Khuê, trời mưa rồi, sao cô lại cứ thế này đi ra? Mau lên xe đi, trên xe ấm hơn.”
“Đúng rồi, còn tổng giám đốc Lục đâu?”
“Anh ấy nói có chút việc, có thể sẽ ra ngoài muộn hơn chút.”
“Vâng, vậy cô Nam Khuê, bây giờ cô cứ ở trong xe chờ, tổng giám đốc Lục không mang ô, để tôi ở cổng chờ anh ấy.”
“Ừm.”
Nam Khuê gật đầu.
Trong xe có bật máy sưởi, rất ấm áp.
Thở dài một hơi, Nam Khuê tự ôm chặt lấy mình, nhưng dù có siết chặt thế nào, cô vẫn cảm thấy rất lạnh.
Không phải kiểu lạnh bình thường.
Đó là kiểu lạnh từ trong ra ngoài, lạnh cả trái tim.
Đợi vài phút sau, cô thấy Lâm Tiêu cầm ô, cậu và Lục Kiến Thành đang đi đến.
Ngay sau đó, cửa xe được mở ra, anh ngồi vào trong.
Trên đường về rất yên tĩnh, cả hai người đều không nói chuyện.
Mãi cho đến khi sắp đến nơi, Nam Khuê nói: “Lâm Tiêu, anh không cần đưa tôi về tận nhà đâu, dừng ở chỗ đèn xanh đèn đỏ là được rồi.”
Trong xe bật máy sưởi, cô cảm thấy nóng hừng hực, có chút hít thở không thông.
Ở bên ngoài hóng gió mát, hít thở không khí trong lành một chút trước khi về nhà cũng không tệ.
“Tổng giám đốc Lục, anh xem…?”
Lâm Tiêu lưỡng lự, lập tức nhìn về phía Lục Kiến Thành.
“Không phải em nói hôm nay em đến để cảm ơn anh, tùy anh sắp xếp sao?” Lục Kiến Thành nhìn Nam Khuê.
“Đúng vậy.”
“Nếu vậy thì, anh đói rồi.” Anh nói.
Nam Khuê: “…”
“Không phải vừa nãy anh ăn rất no rồi sao?”
Lục Kiến Thành gật đầu: “Đúng vậy, vừa nãy thì ăn rất no, nhưng sau khi đi tham quan một vòng thì lại thấy hơi đói, bỗng nhiên nhớ đến lần trước em có làm cho anh một cái bánh kem, anh thấy ăn rất ngon, em sẽ không từ chối đâu nhỉ!”
Nam Khuê hoài nghi nhất định anh đang cố ý.
Anh biết rõ cô sẽ không từ chối nên cố ý nói như vậy.
“Bánh kem nào vậy? Tôi quên mất rồi.”
“Chính là lúc chúng ta xác định quan hệ, sau đó trước khi anh ra nước ngoài em đã làm cho anh cái bánh kem kia, anh biết em vẫn chưa quên.”
Lục Kiến Thành chặn tất cả đường lui của cô.
“Anh không thể đối xử với tôi như vậy.” Nam Khuê đau lòng nhìn anh.
“Vậy thì cảm ơn mà là giả sao?” Anh nhướng mày.
“Được rồi.”
Không thể cãi thắng anh, cuối cùng Nam Khuê vẫn chịu thỏa hiệp.
“Đến nhà em hay đến nhà anh?” Anh hỏi.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Đi đến nhà anh đi!”
Nơi cô sống bây giờ là nhà của Niệm Niệm, cứ để anh đến đó thì không ổn lắm.
Hơn nữa cô ít khi nấu ăn ở đó, nên các nguyên liệu và đồ dùng cũng không đầy đủ.
Lâm Tiêu lập tức tăng tốc, lái xe về phía nhà Lục Kiến Thành.
Vài phút sau đã đến nơi.
Khi bước xuống xe, trời có chút lạnh.
Nam Khuê vừa chà chà tay cho bớt lạnh thì Lục Kiến Thành đã khoác áo khoác trên người cho cô.
“Đã nói là đến làm bánh kem cho anh, anh không muốn để em bị đông lạnh, rồi lại đổi thành anh chăm sóc em.” Anh ngạo nghễ nói.
Sau đó anh lập tức bước chân vào cửa.
Nam Khuê siết chặt áo khoác, cũng không nhìn về phía trước, chỉ cúi đầu rồi chạy vào nhà.
Kết quả có thể là do cô chạy quá nhanh, đột nhiên, đầu của cô ấy đập thẳng vào lưng Lục Kiến Thành.
Cô đập ngay vào phần xương sống của anh.
Có chút nhức, có chút đau.
Xoa xoa cái trán, cô lập tức ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Lục Kiến Thành, cô oan ức bĩu môi: “Anh làm tôi đau.”
Lục Kiến Thành xoay người, dở khóc dở cười nhìn về phía cô: “Nam Khuê tiểu thư, rõ ràng là em chạy quá nhanh, đi không nhìn đường cho nên đụng vào anh, suy cho cùng thì anh mới là người bị hại, em phải bồi thường cho anh mới đúng.”
“Rõ ràng là lỗi của anh, tại anh đột ngột dừng lại nên tôi mới bị đụng đầu.” Nam Khuê biện minh.
“Kể cả anh có dừng lại cũng là do em không nhìn đường, từ góc độ luật lệ giao thông, thì đó là một vụ va chạm từ phía sau, và bên gây ra tai nạn là xe phía sau, vì vậy người sai vẫn là em.”
“Nhưng mà hôm nay tâm trạng anh rất tốt, chỉ phạt em làm bánh kem cho anh thêm hai lần nữa là được.”
“Lục Kiến Thành, anh …” Nam Khuê thở phì phì, trừng mắt nhìn anh.
Cô chưa kịp nói hết lời, Lục Kiến Thành lại duỗi ngón tay ra chỉ: “Ba lần, bốn lần, hoặc là…”
Lần này, Nam Khuê chỉ có thể chấp nhận số phận của mình: “Được rồi, hai lần thì hai lần.”
Lục Kiến Thành nghiêm túc đính chính: “Nam Khuê tiểu thư, anh nói là nhiều hơn hai lần nữa, tức là tổng cộng ba lần.”
Nam Khuê bây giờ hoàn toàn có lý do tin tưởng là mình bị ăn vạ.
Chọc ghẹo cô thú vị lắm sao?
Sao không đi mà trêu đùa với vị hôn thê của anh đi.
Nghĩ đến “vị hôn thê” bí ẩn kia, Nam Khuê sờ sờ mũi, cảm thấy lồng ngực chua xót.
Cúi đầu xuống, cô vòng qua người Lục Kiến Thành và chạy về trước.
Kết quả, mới vừa đi được hai bước đã bị anh đứng từ sau bắt được.
“Chạy nhanh như vậy làm gì?”
“Lạnh.”
Nam Khuê chỉ nói một chữ, sau đó lại tiếp tục chạy đi..
“Vậy cùng nhau chạy.”
Vừa dứt lời, Lục Kiến Thành cũng kéo cô chạy về phía trước.
Vào đến trong nhà, ngay khi cửa đóng lại, Nam Khuê đang định đưa tay ra cởi áo khoác thì bất ngờ bị anh kéo sát vào người.
“Anh buông tôi ra, không phải nói đói bụng muốn ăn bánh sao? Bây giờ tôi sẽ làm cho anh, nếu không làm xong thì muộn mất, ăn vào cũng không tốt cho tiêu hóa.”
“Không vội.” Anh nói.
Ngay sau đó, anh giơ bàn tay ấm áp lên vuốt ve trên mặt Nam Khuê.
Sau đó những đầu ngón tay ấm áp đặt lên vành tai tròn nhỏ của cô rồi nhẹ nhàng mò mẫm, nhào nặn.
“Bên ngoài lạnh, tai của em cũng lạnh, anh sưởi ấm cho em.”
“Không cần, nhiệt độ trong nhà cao, một lát nữa sẽ ấm lên.”
Nam Khuê đưa tay định đẩy anh ra, nhưng ngay lúc đó cô lại thấy vành tai mình có chút ngưa ngứa.
“Anh làm gì trên tai tôi vậy? Hơi ngứa.”
Vừa dứt lời, theo bản năng, cô đưa tay lên sờ.
Sau đó cô chạm vào một thứ gì đó lành lạnh, tròn tròn và nhỏ nhắn.
Lục Kiến Thành mở tay ra, một chiếc bông tai bằng ngọc bích màu tím nằm vững vàng trong lòng bàn tay anh, dưới ánh đèn chiếu rọi, nó tỏa ra ánh sáng dịu dàng mà cao quý.