Lục Kiến Thành lập tức ngẩng đầu lên, đưa tay sờ sờ râu của mình.
Sau đó nhìn về phía Nam Khuê: “Đâm có đau không?”
Lúc nói chuyện, tay anh đang dừng trên gương mặt mềm mại của Nam Khuê, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ngón tay anh ấm áp có lực giống như lông vũ, Nam Khuê ngay lập tức cảm thấy trái tim cô rối bời.
“Có chút.” Cô trả lời trung thực.
“Bây giờ thì sao? Còn đau không?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
Thế nhưng, Lục Kiến Thành không đứng dậy, vẫn đè lên người cô.
Trong đầu Nam Khuê rất rối loạn, giờ phút này, cô căn bản không biết mình muốn nói gì.
Đột nhiên, Lục Kiến Thành chống lên người cô, cánh tay lại duỗi về phía trước, sau đó dùng sức kéo một cái.
Chợt, anh cầm lấy bộ đồ ngủ, lập tức từ trên người Nam Khuê đứng lên.
Đồng thời giải thích: “Bộ đồ ngủ anh để ở phía trong, lấy để lúc tắm rửa xong mặc.”
“Ừm.”
Nam Khuê gật đầu, cực kỳ xấu hổ.
Thì ra, đều là cô hiểu lầm.
Rất nhanh, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
Một lát sau, Lục Kiến Thành tắm rửa xong mặc đồ ngủ đi ra.
Sau khi ôm hai cái chăn ra khỏi tủ, anh bắt đầu trải lên sàn.
Nam Khuê thấy thế, lập tức từ trên giường đứng lên: “Tôi giúp anh.”
“Ừm.”
Hai người cùng nhau, rất nhanh đã trải xong.
Đúng lúc này, Lục Kiến Thành một tay vòng qua cô, tư thế đó gần như ôm cả người cô vào lòng.
Hơi thở của anh càng gắt gao quấn lấy cô.
Nam Khuê đang muốn mở miệng, ngay sau đó, trong tay anh cầm một cái gối, nhanh nhẹn đặt trên chăn, sau đó lập tức kéo dài khoảng cách với cô.
“Còn cần tôi giúp gì không?”
“Còn có một thứ.” Anh nói.
“Thứ…?” Gì?
Lời trong miệng Nam Khuê còn chưa nói hết, đột nhiên, cổ tay truyền tới một trận lực đạo, ngay sau đó, cô đã bị Lục Kiến Thành kéo đến bên cạnh.
Anh đưa tay, ôm cô vào lòng.
Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên bên tai: “Giúp anh xác nhận xem, trên người anh còn mùi thuốc lá không?”
Ngửi ngửi, Nam Khuê lắc đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, không ngửi kỹ sẽ không ngửi thấy.”
“Vậy anh yên tâm rồi.”
Anh yên tâm cái gì chứ?
Trong lòng Nam Khuê đang khó hiểu.
Lục Kiến Thành lại tự mình trả lời: “Yên tâm em sẽ không ghét mùi vị trên người anh nữa.”
Trái tim Nam Khuê chua xót.
Cô thực sự không thích hút thuốc, cũng không thích mùi thuốc lá.
Thế nhưng, anh không biết, cho tới bây giờ cô chưa từng ghét mùi thuốc lá trên người anh.
Thậm chí có chút thích.
Giống ở trên người anh cùng với người khác, cô sẽ cảm thấy khác nhau một trời một vực.
Nhưng những điều này không cần phải nói với anh.
Đèn tường tắt, cả hai đều nằm ở vị trí của họ.
Đêm rất yên tĩnh.
Nhưng thật ra hai người họ, không có ai ngủ được.
Mười phút sau, thấy anh không ngủ, Nam Khuê nhẹ giọng mở miệng: “Ban ngày anh nói với tôi chuyện của giáo sư Phòng, còn tính không?”
“Ừm!”
Trong đêm tối, giọng nói của ông truyền đến một cách trầm ổn và mạnh mẽ.
Nam Khuê nhịn không được nhảy nhót: “Cho nên, anh quen biết giáo sư Phòng đúng không?”
“Không phải anh quen biết, là mẹ quen biết.” Lục Kiến Thành nói: “Cho nên tối nay anh cố ý dẫn em về nhà ăn cơm, ngày mai rm và mẹ nói chuyện này, em mở miệng, mẹ nhất định sẽ giúp.”
“Được, vậy ngày mai tôi đi tìm mẹ.”
Yên lặng một lát, Nam Khuê nghiêm túc gọi tên anh: “Kiến Thành? ”
“Hử?”
“Cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh.”
Cô vừa dứt lời, đột nhiên, Lục Kiến Thành chợt đứng dậy từ trên mặt đất, lập tức đi tới trước mặt Nam Khuê, nhìn cô từ trên cao xuống.
“Cảm ơn anh đã giúp em liên lạc với giáo sư Phòng, có thể cứu mạng mẹ Chu Tiễn Nam phải không? Vì vậy, em cảm ơn tôi cho chính em? Hay là thay Chu Tiễn Nam?”
Ánh mắt của anh bỗng nhiên trở nên đặc biệt nghiêm túc.
“Đương nhiên cho chính tôi.” Nam Khuê nói.
Nghe thấy đáp án của cô, cuối cùng Lục Kiến Thành cũng cảm thấy trong lòng có một chút an ủi.
Sáng sớm thức dậy, Nam Khuê lập tức đi tìm Vân Thư.
Kỳ thật, trong lòng cô vẫn có chút thấp thỏm, bởi vì biết chuyện rất khó.
Nhưng không ngờ cô vừa nói xong, mẹ chồng không chút suy nghĩ đã đồng ý.
“Được, mẹ tự mình giúp con đi mời chú Phòng.”
“Mẹ, chuyện của giáo sư Phòng và con gái ông ấy con đã nghe nói, thật ngại quá, chuyện con cầu xin mẹ có thể có chút khó xử.”
“Có chút không dễ dàng.” Vân Thư thành thật nói: “Phòng Kỳ cũng là bạn học đại học của mẹ, sự ra đi của cô ấy đối với chú Phòng là đả kích rất lớn, nhưng mẹ sẽ cố gắng thử một lần.”
“Chờ tin tức của mẹ đi, vừa có tin tức mẹ sẽ nói cho con biết.”
“Vâng, cảm ơn mẹ.”
Ăn sáng xong, Lục Kiến Thành tự mình đưa Nam Khuê đến bệnh viện.
Trước khi rời đi, anh nhìn về phía Nam Khuê có chút muốn nói lại thôi.
“Có phải có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Nam Khuê nhìn ra, chủ động hỏi.
“Còn năm ngày nữa chính là trăm ngày giỗ của ông nội, tin tức chúng ta ly hôn cũng không có công bố ra bên ngoài, cho nên em có thể còn phải cùng anh trở về tế lễ ông nội.” Lục Kiến Thành nói.
“Đó là chắc chắn rồi. Mặc kệ quan hệ của chúng ta như thế nào, trong lòng tôi vĩnh viễn là ông nội tôi, cho dù không phải con dâu nhà họ Lục, tôi cũng yêu thương ông nội như cũ.”
“Vậy anh đến tới đón em trước một ngày để về nhà cũ.”
“Được.”
Hai ngày sau, Nam Khuê nhận được điện thoại của mẹ chồng.
Câu trả lời của bà đơn giản và thẳng thắn: “Nam Khuê, chú Phòng đã đồng ý.”
Nam Khuê nghe thấy, quả thực không thể tin được, cô còn tưởng rằng mình nghe lầm, lại hỏi một lần nữa: “Mẹ, ý mẹ là giáo sư Phòng thật sự đồng ý sao?”
Cô nghĩ rằng sẽ mất một thời gian dài và rất nhiều công sức?
Thật sự nằm mơ cũng không ngờ mẹ chồng vừa ra mặt lại thoải mái như vậy.
“Ừm, chú Phòng chính miệng đồng ý với mẹ, bây giờ con có thể gửi cho mẹ tình huống chi tiết của bệnh nhân, một lúc nữa mẹ nhờ người đưa qua cho chú Phòng.”
Nam Khuê thật sự rất vui, trong giọng nói đều kích động: “Mẹ, cảm ơn mẹ, mẹ thật sự quá lợi hại.”
“Cũng không cần cảm ơn mẹ.” Vân Thư nói: “Nếu thật sự muốn cảm ơn, vậy thì cảm ơn ông nội con đi.”
Ông nội?
Việc này có liên quan gì với ông nội chứ?
“Mẹ, việc này có liên quan gì đến ông nội ạ?” Nam Khuê khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, chú Phòng sở dĩ đồng ý với mẹ, chỉ là làm thuận nước giong thuyền mà thôi, đều vì ông nội, con còn nhớ rõ thầy hướng dẫn của con không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!