Ai ngờ, Lục Kiến Thành lắc đầu: “Không có, lần này không có kiếm cớ, đều là từ tận đáy lòng.”
“Anh nói, anh và bạn gái yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên ở ngôi trường này, đều là học sinh của trường này, muốn về thăm trường.”
“Họ đã đồng ý sao?” Nam Khuê hỏi.
“Ừm, đồng ý!” Lục Kiến Thành gật đầu.
Sau đó, khi vào cửa, Nam Khuê mới biết được lý do tại sao nhân viên bảo vệ lại đồng ý thoải mái như vậy.
Bởi vì bảo vệ trực ban hôm nay là chị gái kia.
Vì bác bảo vệ làm nhiệm vụ hôm nay là chị cả.
“Haizz, quả nhiên là thế giới nhìn mặt mà!” Nam Khuê thờ dài.
Nói xong, cô nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười xấu xa: “Kiến Thành, với da dẻ của anh, em bán anh đi, chắc rất đáng tiền nha.”
Lục Kiến Thành lạnh lùng trả lời: “Thật đáng tiếc, cô Nam Khuê, anh sẽ không cho em cơ hội này, hơn nữa anh lại muốn dựa dẫm vào em.”
Hai người đi tới sân thể dục, Lục Kiến Thành nhìn quanh một vòng hỏi: “Em gặp anh ở chỗ nào vậy?”
Nam Khuê lập tức đưa tay chỉ chỉ: “Ở đó, chính là ở đó, anh cõng em chạy đến phòng y tế.”
Vừa dứt lời, cô đã bị Lục Kiến Thành dắt tay đi đến vị trí đó.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy người đàn ông có vóc dáng thon dài ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Nam Khuê có chút sững sờ không kịp phản ứng.
Cho đến khi truyền đến giọng nói của Lục Kiến Thành: “Lên đây, anh cõng em.”
“Anh chắc muốn cõng em sao?”
Trên sân thể dục này không có nhiều người, hành động của bọn họ nhất định sẽ rất bắt mắt, sẽ thu hút ánh mắt mọi người.
“Ừm, tuy rằng không nhớ rõ, nhưng Khuê Khuê, anh muốn cùng em tìm lại cảm giác lúc đó, hơn nữa, anh cũng muốn trải qua một lần nữa.”
“Như vậy về sau sẽ không còn là ký ức của một mình em nữa, mà là ký ức chung của chúng ta.”
Trái tim Nam Khuê run rẩy.
Cô vươn hai tay ra, lập tức vòng quanh cổ Lục Kiến Thành, sau đó anh vững vàng cõng.
Đường đến phòng khám, thật ra cũng khá xa.
Nam Khuê ở trên lưng anh, ngực kề sát vào anh.
Loại cảm giác này, thật sự rất giống nhau năm đó.
Cô thở dồn dập, cả người đã ý thức mơ hồ, nhưng vẫn có thể cảm giác được người cõng cô, tim đập nhanh và mạnh.
Bóng đêm dịu dàng, hai người đều không nói gì.
Chỉ có hơi thở nhẹ nhàng dần dần rõ ràng hơn.
Đến phòng y tế, Nam Khuê đang định bước xuống thì đột nhiên truyền đến giọng nói trầm vững và mạnh mẽ của Lục Kiến Thành: “Đừng nhúc nhích.”
Sau đó, anh quay lại và tiếp tục cõng cô về phía sân chơi.
“Sao không thả em xuống?” Nam Khuê hỏi.
“Bù đắp cho sự tiếc nuối năm đó.”
Dừng một lúc, anh lại tiếp tục: “Nếu năm đó, anh biết cô gái sau lưng anh sẽ trở thành tình yêu của anh, trở thành vợ anh, trở thành người anh tay trong tay trong cuộc sống của anh, anh sẽ không bao giờ quên.”
“Anh sẽ không rời đi, anh sẽ giống như bây giờ, đưa cô ấy từ phòng y tế trở về kiến túc xá, sau đó hỏi tên và cách thức liên lạc của cô ấy.”
Nam Khuê nở nụ cười trong bóng đêm, dịu dàng gợn sóng.
Cô siết chặt hai tay, ôm chặt cổ Lục Kiến Thành hơn một chút.
Thủ thỉ lời nói dịu dàng bên tai anh.
“Cám ơn anh, Kiến Thành.”
Cảm ơn anh đã làm cho cô cảm thấy
tình yêu của mình rất xứng đáng.
Cũng cảm ơn anh, làm cho cô không còn tiếc nuối như năm đó.
Hóa ra trên thế giới này, mặc dù có rất nhiều điều chúng ta đã bỏ lỡ nhưng cũng không quan trọng, bởi vì một ngày nào đó, chúng ta sẽ bù đắp tất cả vào một ngày tốt lành nào đó.
Giống như bây giờ.
Được anh cõng trên lưng, cô cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất thế giới.
Đến sân thể dục, Lục Kiến Thành để Nam Khuê xuống.
Cô quan tâm hỏi: “Sao rồi? Anh có mệt không?”
“Hửm?” Lục Kiến Thành nhướng mày: “Nam Khuê đây là nghi ngờ thể lực của anh sao?”
Nam Khuê lập tức khua tay, vội vàng nói: “Không phải không phải, đương nhiên em tin anh rồi.”
“Ừm, tương lai còn dài, sau này em sẽ cảm nhận được sâu sắc hơn.”
Sau này, một ngày nào đó, Nam Khuê thực sự đã cảm nhận được.
Hơn nữa liên tiếp mấy ngày, cơ thể mỏi nhừ không có sức.
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng vang lên, ngay sau đó, một đám pháo hoa nổ tung trên bầu trời yên tĩnh.
Rất nhanh, hai, ba và vô số pháo hoa được phóng lên trời, nở rộ ra đại dương hoa.
Cả bầu trời rực rỡ sắc màu, những chùm pháo hoa được trang hoàng lộng lẫy.
Bầu trời đêm thật đẹp
Nam Khuê ngửa đầu lên, tham lam nhìn pháo hoa trên bầu trời, cả người hưng phấn giống như một đứa trẻ: “Oa, đẹp quá, Lục Kiến Thành, anh mau nhìn nè, pháo hoa này thật sự rất đẹp.”
“Với lại, anh không nghĩ chúng ta quá may mắn sao? Thật vất vả mới tới một chuyến, lại có thể bắt gặp pháo hoa ở đây, thật sự là quá bất ngờ.”
Lục Kiến Thành cười mà không nói.
Khuê Khuê của anh, đôi khi thật sự đáng yêu đơn thuần.
Nhưng mà, nếu cô còn chưa nhìn ra, anh cứ để cô vui vẻ một chút.
Pháo hoa trên bầu trời khoảng nửa tiếng.
Không chỉ Nam Khuê, mà còn hấp dẫn rất nhiều người dừng chân, tất cả mọi người đều ngước nhìn, hoan hô.
Đúng lúc này, Lục Kiến Thành đột nhiên đưa tay giữ Nam Khuê chạy về phía trước.
“Kiến Thành, anh muốn làm gì vậy? Pháo hoa đẹp mà chúng ta sẽ xem thêm chút đi.”
Tuy rằng trong miệng đang hỏi, nhưng Nam Khuê vẫn chạy theo anh về phía trước.
Hai người cùng chạy.
Cuối cùng, Lục Kiến Thành dẫn cô dừng lại sau một cái cây rậm rạp.
“Kiến Thành, anh…”
Nam Khuê còn chưa dứt lời, thì Lục Kiến Thành đã hộ lên mặt cô.
Dưới pháo hoa, nụ hôn này rất lãng mạn.
Nghe tiếng pháo hoa nở rộ, Nam Khuê nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cảm nhận nụ hôn của anh.
Đồng thời, đưa tay ra vòng qua cổ anh.
Lúc này đây, anh chủ động, cô cũng muốn chủ động.
Cô kiễng mũi chân, áp sát vào anh.
Pháo hoa rực rỡ tuyệt đẹp, giống như tình yêu của bọn họ tại thời điểm này.
Lãng mạn và tươi đẹp.
Lúc buông ra, Lục Kiến Thành ôm chặt Nam Khuê từ phía sau.
Tay anh, nắm lấy tay cô, năm ngón tay đan xen vào nhau, giống như cặp tình nhân yêu thương dính nhau nhất
“Rất muốn hôn em ở nơi pháo hoa rực rỡ nhất, nhưng sợ ảnh hưởng không tốt, chỉ có thể trốn dưới tàng cây rồi vụng trộm hôn em.”
Nam Khuê mím môi cười khẽ, sau đó cô cũng phản ứng lại.
“Có chút tiếc nuối.” Cô nói.
Nam Khuê lắc đầu: “Không, mỗi khoảnh khắc ở bên anh đều rất đẹp, hơn nữa anh không cảm thấy như vậy càng kích động sao?”
“Ồ…?” Giọng nói khe khẽ của Lục Kiến Thành: “Thì ra Khuê Khuê thích kích thích như vậy, vậy sau này chúng ta sẽ thử nhiều lần…”
Lời trong miệng anh còn chưa nói hết, đã bị Nam Khuê đưa tay che lại.
“Anh đừng nói bậy, em không phải có ý kia.”
“Vậy Khuê Khuê em có ý gì?”
“Em… Ý em là thỉnh thoảng và… trường hợp đặc biệt. ”