Ánh mắt Quý Dạ Bạch trở nên sâu lắng.
Môi mỏng hơi mở, anh ấy nói: “Giống mối tình đầu của tôi.”
Hóa ra là như vậy, cũng không có liên quan đến thân thế của cô, Nam Khuê có chút thất vọng hạ ánh mắt.
Nhưng mấy chữ “mối tình đầu” này vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
Cô vốn cảm thấy đây là một cụm từ rất đẹp, cô cũng rất khao khát điều này.
Nhưng vì Phương Thanh Liên mà cô đã dần có ấn tượng không tốt với cụm từ này.
“Mối tình đầu của tôi là một cô con gái cưng, một cô gái vô cùng khéo léo xinh đẹp, cô ấy mềm mại đáng yêu, lần đầu tiên gặp tôi đã có suy nghĩ muốn bảo vệ, rất rất muốn bảo vệ chăm sóc cho cô ấy.”
“Nhưng người thích cô ấy rất nhiều, khi đó tôi rất tự ti, căn bản không dám tới gần cô ấy, mãi đến khi cô ấy chủ động tỏ tình với tôi, nói thích tôi, giây phút đó, tôi cảm thấy như toàn bộ thế giới của mình bừng sáng, tôi cảm thấy như thần may mắn đang ủng hộ mình, tôi chắc chắn là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
“Nhưng hạnh phúc tươi đẹp đến mức nào thì lúc ngã xuống từ thiên đường lại chật vật đau đớn biết bao.”
Quý Dạ Bạch ngẩng đầu, cả khuôn mặt đều là vẻ u sầu.
Dù cho Nam Khuê chỉ là một người qua đường đứng xem cũng cảm nhận được sự bi thương của anh ấy.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nam Khuê cẩn thận hỏi.
“Sau đó…” Quý Dạ Bạch cười khổ một tiếng rồi tiếp tục: “Sau đó tôi mới biết được cô ấy căn bản không thích tôi, cô ấy cũng chỉ thích tiền của tôi mà thôi, sau khi bên nhau, vì để cô ấy vui vẻ mà tôi đã tiêu tiền như nước.”
“Chỉ cần là thứ cô ấy thích, mắt tôi không chớp một cái đã vung tiền mua. Sau khi thi đại học xong, thậm chí tôi còn mua một chiếc nhẫn, muốn đưa cho cô ấy làm vật đính ước.”
“Nhưng cô ấy lại đâm một nhát dao vào trái tim tôi, khiến tôi tổn thương nhất, tôi tận tai nghe được cô ấy nói chuyện với bạn thân, nói rằng: Quý Dạ Bạch chỉ là một thằng ngốc, vừa ngu vừa đần, không hiểu chút phong tình nào, nếu như không phải mẹ cậu ta có tiền thì sao tôi có thể bên cạnh một thằng ngốc như vậy chứ? Hơn nữa mấy người biết gì không? Mẹ cậu ta là người thứ ba, cậu ta là con riêng, sao tôi có thể gả cho một đứa con riêng được?”
Nói xong Quý Dạ Bạch nhắm mắt lại, cả người chìm vào sự ưu thương.
Tổn thương, đúng là rất đau đớn.
Dù không phải trải qua, chỉ ngồi cạnh nghe nhưng Nam Khuê cũng có thể cảm nhận được mối tình đó rất ngạt thở, khiến người khác rất đau đớn.
“Nhưng dựa vào bề ngoài của anh, không phải anh ở trường học sẽ là đối tượng khiến vô số nữ sinh theo đuổi hay sao? Sao lại thế…” Nam Khuê khó hiểu nhìn Quý Dạ Bạch.
Quý Dạ Bạch lấy ví ra, từ trong ví lấy ra một bức hình nhỏ đưa cho Nam Khuê.
Khi thấy nam sinh với mái tóc xoăn, làn da rám nắng, vì dậy thì nên mặt đều là mụn, vẻ mặt nhút nhát rụt rè trong bức ảnh, Nam Khuê lập tức hiểu ra.
“Đây là dáng vẻ lúc tôi học cấp ba.” Quý Dạ Bạch nói.
Hóa ra là như vậy, khó trách lúc đó anh ấy lại tự ti.
Không thể không nói, đối với một người mà nói, mối tình đầu có ảnh hưởng vô cùng lớn.
Có người bị tổn thương, có khả năng cả đời này đều không chữa lành được.
“Sau đó thì sao? Sau khi anh lên đại học, hình tượng chắc cũng tốt hơn nhiều, chắc sẽ yêu đương thêm chứ?”
“Không có.” Quý Dạ Bạch lắc đầu, anh ấy suy nghĩ gì đó rồi nói.
“Nhưng hai năm trước mẹ tôi có giới thiệu cho tôi một người bạn gái, hai người chúng tôi dưới áp lực của người lớn mà bên nhau một thời gian, sau đó cô ấy nói tôi quá lạnh nhạt với cô ấy, không nhịn được nữa nên đề nghị chia tay.”
Nam Khuê nghe xong thì không khỏi thở dài.
“Vì sao lại nói những chuyện này với tôi?” Cô hỏi.
Nếu nói về thân quen thì cô và anh ấy căn bản không tính là quen.
Quý Dạ Bạch yên lặng một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng: “Có thể do cô giống với cô ấy, tôi kiềm chế đã nhiều năm, cuối cùng cũng có một chỗ để kể khổ nên mới nói.”
“Cũng có thể do hôm nay đúng lúc gặp phải cô, tôi muốn tâm sự, mà cô thì đúng lúc ở đây.”
“Nam Khuê, cô sẽ giữ bí mật về chuyện tôi mới kể hôm nay chứ?” Quý Dạ Bạch hỏi.
Nam Khuê lập tức nghiêm túc gật đầu: “Viện trưởng Quý, anh yên tâm đi, tôi không phải người nhiều chuyện, tôi cam kết sẽ tuyệt đối không nói với bất kì ai về những lời anh vừa nói.
“Hơn nữa nếu như anh lo lắng thì cùng lắm anh cứ lấy quyền uy của lãnh đạo ra để đè ép tôi đi, vì giữ công việc, tôi tuyệt đối không dám nói lung tung.”
Quý Dạ Bạch nhếch môi cười, lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày: “Cô nói có lí.”
Nam Khuê: “…”
Sao bây giờ cô lại có cảm giác như tự bê đá đập vào chân mình quá vậy?
Sau khi giải quyết ân oán với Quý Dạ Bạch, tâm trạng khi trở về nhà của Nam Khuê vô cùng vui vẻ.
Điều càng khiến cô vui vẻ hơn đó là trước khi đi ngủ, cô nhận được tin nhắn của Lục Kiến Thành.
Anh nói hai ngày nữa sẽ về.
“Được, vậy em chờ anh về, moa moa!”
Gửi tin nhắn xong, Nam Khuê hài lòng ngủ thiếp đi trên giường.
Ở bên kia bán cầu, Lục Kiến Thành đang thương lượng với Phương Thanh Liên.
“Kiến Thành, thật xin lỗi, em không thể đồng ý với anh được.”
Nghe Phương Thanh Liên nói, Lục Kiến Thành nhíu chặt mày.
Anh vốn cho rẳng đây là một tin tức vô cùng tốt, giáo sư Trương đã nói chân của cô ta có khả năng chữa được, 50% có thể đứng lên.
Đây rõ ràng là một tin tức vô cùng tốt, lúc anh biết đã rất vui.
Nhưng anh không ngờ rằng Thanh Liên lại từ chối, chuyện này hoàn toàn ngoài dự liệu của anh.
“Thanh Liên, vì sao? 50% chữa khỏi, mặc dù không phải 100% nhưng tỉ lệ này đã rất tốt rồi, anh cảm thấy chúng ta nên thử một lần.”
Phương Thanh Liên bình tĩnh nhìn anh: “Kiến Thành, vì sao anh nhất định phải bắt em thực hiện cuộc giải phẫu này vậy?”
“Em đã nói em đã làm rất nhiều giải phẫu, em cũng đã thất vọng rất nhiều lần. 50% cũng không phải 100%, có bác sĩ từng nói với em tỉ lệ thành công là 100%, nhưng cuối cùng thì sao? Phẫu thuật thất bại, em không thể đứng lên được, anh quên rồi sao?”
“Kiến Thành, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng em thật sự không thể chịu thêm một lần thất bại nào nữa, hi vọng rồi lại thất vọng thì em tình nguyện chưa từng hi vọng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!