Lên tới tầng hai, Chu Tiễn Nam đã quên anh ấy vẫn còn đang nắm tay Nam Khuê.
Vẫn là Nam Khuê cúi đầu nhìn, nhắc nhở nói: “Tiễn Nam…?”
Lúc này Chu Tiễn Nam mới nhận ra, lập tức buông tay mình ra: “Thật ngại quá.”
Bàn tay đã được buông lỏng, nhưng nhiệt độ ấm áp từ bàn tay cô vẫn còn lưu lại trên tay anh ấy.
Tay cô thực sự rất nhỏ, còn rất mềm.
Thậm chí còn mềm mại hơn anh ấy tưởng tượng.
“Vừa nãy ở dưới tầng chắc mẹ tôi đã nói với em rất nhiều chuyện, bà ấy chắc là có chút hiểu lầm, em không cần quá để tâm.” Chu Tiễn Nam giải thích.
“Hả, hiểu lầm gì chứ?”
Nam Khuê khó hiểu, không phải cô chỉ đến thăm anh ấy một lúc thôi sao, chuyện này thì có gì để người khác hiểu lầm chứ.
Chu Tiễn Nam nhẹ ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Có thể là…bà ấy hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta, thậm chí có khả năng còn hiểu lầm em thành bạn gái tôi.”
“Hả …” Nam Khuê lập tức cực kỳ kinh ngạc: “Chắc không đâu.”
“Nhất định là như thế.” Chu Tiễn Nam nói.
“Vậy anh nói xem tôi có nên giải thích với bà ấy không, nếu không sau này bạn gái thật sự của anh đến nhà, lúc đó lại không hay.”
“Không cần.” Chu Tiễn Nam nói: “Tôi tạm thời chưa có bạn gái.”
Nam Khuê suy nghĩ một chút, sau đó chớp chớp đôi mi dài nhìn Chu Tiễn Nam: “Anh xuất sắc như vậy, các cô gái theo đuổi anh nhất định là rất nhiều, chờ đến khi anh có bạn gái rồi thì đừng quên mời tôi cốc cà phê đấy.”
“Được.” Chu Tiễn Nam gật đầu.
Ánh mắt anh ấy nhìn Nam Khuê có chút phức tạp.
Lúc này, anh ấy không biết mình nên vui hay nên buồn.
Anh ấy rất vui vì đã giấu kỹ, chưa bao giờ để cô nhìn ra tình cảm khác thường nào của anh với cô.
Buồn vì cô thực sự không hề nhận ra điều gì.
“Nam Khuê?” Chu Tiễn Nam gọi tên cô, trái tim đau nhói.
“Hử?”
“Bây giờ em và cậu ấy thế nào rồi? Lần trước đi vội quá, cũng quên không hỏi han hai người, cậu ấy có vẻ cũng bị thương rất nặng, hồi phục thế nào rồi?”
“Vẫn đang hồi phục khá tốt.”
Nam Khuê nói xong, còn nhẹ nhàng cười với Chu Tiễn Nam: “Hơn nữa, tôi và anh ấy làm lành rồi.”
“Thật sao?”
“Ừ, làm hòa rồi, chúng tôi đã cởi bỏ mọi nút thắt trong lòng, thổ lộ lòng mình với nhau. Lần này tôi bị bắt cóc, anh ấy vội vàng từ nước ngoài về cứu tôi, vì tôi, anh ấy mất rất nhiều tiền bạc, còn đỡ giúp tôi một viên đạn.”
“Cho nên bây giờ tôi đã chắc chắn là anh ấy yêu tôi.”
“Tiễn Nam, hiện tại tôi rất vui và hạnh phúc, tôi cũng đã nói cho anh ấy biết bí mật của mình, nói cho anh ấy biết anh ấy chính là người tôi đã yêu suốt mười năm. Anh ấy rất vui vẻ, quơ chân múa tay giống như đứa trẻ vậy.”
Khóe miệng Nam Khuê trước sau vẫn luôn nở một nụ cười.
Nụ cười ấy chậm rãi và nhẹ nhàng, mang đến cho người ta một loại cảm giác đặc biệt vững vàng và yên ổn.
Chu Tiễn Nam biết nụ cười này là nụ cười của vui vẻ và hạnh phúc thực sự.
Đây là niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng.
“Vậy là tốt rồi.”
Anh ấy gật đầu, cảm xúc trong lòng càng thêm phức tạp.
Sau khi rời đi, nửa đêm anh ấy lại nằm mơ, nghĩ đến cô, anh ấy cũng đã từng thấy hối hận.
Anh ấy thậm chí còn tự hỏi, nếu anh không rời đi, vẫn luôn ở bên cạnh cô, liệu có phải anh ấy vẫn còn chút cơ hội không.
Nhưng bây giờ, anh ấy đột nhiên nhẹ nhõm.
Chỉ cần cô hạnh phúc là tốt rồi.
Thấy cô hạnh phúc, anh ấy cũng vui vẻ.
“Sao lại nói đến chuyện của tôi rồi, vốn là đến thăm anh mà, Tiễn Nam, vết thương của anh hồi phục thế nào rồi? Còn đau không?”
“Em quên công việc của tôi rồi sao, chút thương tích này đối với tôi không đáng là gì, vẫn đang phục hồi rất tốt.”
“À, vậy là tốt rồi.”
Nam Khuê nói tiếp: “Thấy anh như vậy chắc là đang hồi phục rất tốt thật, vậy tôi cũng yên tâm hơn rồi. Đúng rồi, mà sao hôm đó anh lại xuất hiện ở đấy vậy?”
“Kẻ đã bắt cóc em tên là Vũ Bằng, là manh mối quan trọng mà chúng tôi đã theo dõi từ lâu, gã ta có liên quan đến một vụ án lớn, bởi vì rất khó để tìm ra manh mối, không có đột phá gì, nên chúng tôi coi gã ta như một manh mối quan trọng nhất cần theo dõi.”
“Sau đó, chúng tôi nhận được tin gã ta đã bắt cóc một người trên đỉnh núi để tống tiền, nên chúng tôi đã xuất phát, không ngờ lại bứt dây động rừng, không chỉ không giúp được hai người mà ngược lại còn làm tình hình thêm nguy hiểm hơn, suýt chút nữa còn hại đến em.”
“Tiễn Nam, đó không phải là lỗi của anh, hơn nữa tôi đâu có trách anh đâu? Chuyện gì cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm được, đấy chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Nam Khuê an ủi.
“Cũng may là em không sao, nếu không tôi sẽ tự trách chết mất.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Vậy giờ anh cứ thoải mái đi, tôi thật sự không sao, anh xem…” Nam Khuê động động hai tay, hai chân: “Tôi hiện giờ giống như một con thỏ hoạt bát vậy, rất tốt.”
Hai người lại hàn huyên thêm một lúc, sau đó Nam Khuê nhận được điện thoại của Lục Kiến Thành.
“Alo, Kiến Thành.”
“Thăm xong chưa?”
“Ừm, cũng gần xong rồi.” Nam Khuê đáp.
“Được, vậy em ra ngoài đi, anh chờ em ở cổng bệnh viện.”
“Anh đang ở bệnh viện sao?” Nam Khuê ngạc nhiên nói: “Nhưng Tiễn Nam đã xuất viện rồi, em đang ở nhà anh ấy.”
“Được, vậy em chờ một chút, anh lập tức đến đó.”
Nói xong Lục Kiến Thành liền cúp điện thoại.
Đồng thời thúc giục Lâm Tiêu: “Chạy nhanh lên, mau đi đến nhà cậu ta.”
Thực ra anh đã trên xe về nhà rồi, nhưng đi được nửa đường, anh cứ cảm thấy việc vợ mình đi thăm một tên đàn ông luôn thích cô là quá nguy hiểm, anh tốt hơn hết là vẫn nên giữ.
Vì vậy, xe đi được nửa đường, anh lại yêu cầu Lâm Tiêu quay lại bệnh viện, không về nhà nữa mà đứng đó chờ cô.
Dù sao thấy vợ anh ra anh mới yên tâm.
Nếu là người khác thì cũng không sao, nhưng đó là Chu Tiễn Nam.
Từ tận đáy lòng, anh cũng bội phục sự xuất sắc của tên họ Chu kia.
Cho nên anh càng phải đề phòng hơn.
Nam Khuê cúp điện thoại, nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Nếu anh hồi phục tốt thì tôi cũng yên tâm rồi, vậy tôi về trước đây. À đúng rồi, hồi nãy mẹ anh nói muốn tôi ở lại ăn cơm trưa, tôi sợ bà ấy đã đang chuẩn bị đồ ăn rồi.”
“Không sao đâu, để tôi nói với mẹ tôi là được.”
“Được, cảm ơn anh, Tiễn Nam.”
Hai người cùng nhau xuống tầng.
Vừa nhìn thấy bọn họ, Mộc Uyển lập tức nói: “Nam Khuê, mau mau, đến chỗ cô ngồi, cô đã bảo người…”
Bà ấy còn chưa nói hết lời thì Chu Tiễn Nam đã nói: “Mẹ, Nam Khuê còn có chút việc nên không ở lại ăn cơm được, lát nữa con sẽ ăn với mẹ.”
“À, nhưng vừa rồi …” Nụ cười của Mộc Uyển nhạt đi, bà hơi thất vọng.
Chu Tiễn Nam bước tới nói gì đó, tâm tình Mộ Uyển mới dịu đi một chút, bà ấy lại mỉm cười: “Được, vậy lần sau, lần sau có cơ hội cháu nhất định phải ở lại ăn với cô bữa cơm.”
“Vâng ạ, cô, lần sau cháu nhất định sẽ ở lại ăn cùng với cô.”
“Được.”
Lúc Chu Tiễn Nam đưa Nam Khuê ra ngoài, Mộc Uyển vẫn không nỡ mà thở dài.
Chu Cẩm sớm đã nhìn thấu suy nghĩ của mẹ cô, cô ấy bóc một quả nho, bình tĩnh hỏi: “Mẹ, mẹ thích cô gái đó à?”
“Thích.” Mộc Uyển nói.
Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt bà bỗng trở nên xa xăm.
“Tiểu Cẩm, cũng không biết là do mẹ đã có tuổi rồi hay sao? Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này cảm thấy cô ấy vừa dịu dàng nho nhã lại có học thức, mẹ đã rất thích rồi.”