“Không đau nữa, hiện tại anh rất ổn, không đau chút nào nữa.”
Thấy Nam Khuê vẫn còn đang cau mày, Lục Kiến Thành lại kiên quyết nói: “Khuê Khuê, anh thật sự không còn đau nữa, nếu em không tin, anh có thể chứng minh cho em xem.”
Nói rồi, Lục Kiến Thành muốn cử động cánh tay của mình.
Nhưng mà cánh tay của anh chưa kịp duỗi lên thì đã bị Nam Khuê kéo lại: “Được rồi, em tin anh.”
Lục Kiến Thành lập tức đỡ lấy mặt cô, hôn lên môi cô: “Vậy bây giờ em có thể yên tâm rồi đúng không?”
“Ừm!”
“Nhưng mà…” Tay Nam Khuê vẫn vuốt ve vết sẹo sau lưng anh: “Từ nay về sau anh phải tự bảo vệ mình, đừng bao giờ bị thương nữa, anh có biết anh bị thương như vậy, em đau lòng thế nào không?”
Bỗng, trong đầu Lục Kiến Thành lập tức nghĩ đến người kia.
Không chút nghĩ ngợi anh liền hỏi: “So với người kia thì sao, có đau lòng hơn không?”
Người kia?
Nam Khuê sững sờ hồi lâu, cả người đều mơ hồ không rõ.
Người nào cơ?
“Anh đang nói ai vậy?”
“Chính là người …” Lục Kiến Thành khó chịu nói: “Người đàn ông mà em nói đã yêu thầm mười năm, đã thích mười năm.”
Nghe được lời này, đầu tiên Nam Khuê sững người một chút.
Ngay sau đó cô lập tức hiểu ra.
Cô mím môi, khóe miệng cong lên một nụ cười rạng rỡ.
Đồ ngốc.
Lục Kiến Thành, đồ đại ngốc này.
Đến bây giờ anh thậm chí còn không biết “người kia” chính là mình.
Nhưng mà cũng không thể trách cô.
Đều do chính anh thôi.
Lần đầu tiên trên sân thể dục, cô muốn nói với anh, nhưng mà anh không nghe.
Lần thứ hai ở phòng tắm, cô nằm trên bồn tắm nói, nhưng anh vừa đi ra khỏi nhà tắm, không nghe thấy.
Còn lần thứ ba, cô dường như chỉ nói cô thích anh.
Cô quả thực vẫn chưa nhắc đến anh là người cô đã yêu mười năm, cho nên anh vẫn không biết, vẫn luôn hiểu lầm.
Được rồi, nếu anh đã không biết, cô sẽ nhân cơ hội này dày vò anh một chút. Ai bảo anh trước kia luôn làm cô đau lòng, luôn làm cô buồn chứ.
Hừ……
Lần này để cô thong thả một lần, cho anh sốt ruột một lần.
Nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Nam Khuê, trong lòng Lục Kiến Thành càng thêm rầu rĩ.
Vốn dĩ không nên quá so đo với tên đàn ông kia, bởi vì người cô yêu bây giờ là anh, người bên cạnh cô cũng là anh, đáng ra anh nên thỏa mãn rồi.
Hơn nữa lúc cô thích người khác, lúc cô yêu thầm người khác, anh còn chưa xuất hiện, sao anh có thể chỉ trích cô được.
Nhưng mà sau khi yêu cô, anh trở nên bá đạo như vậy, tính toán chi li như vậy đấy.
Anh để ý, anh so đo.
Anh so đo muốn chết.
Nam Khuê một tay chống cằm, hai mắt trong veo nhìn Lục Kiến Thành, trong đôi mắt cô tựa như có vạn ánh sao đang chiếu sáng, làm anh lóa mắt.
Cô vẫn cứ nở nụ cười tươi như vậy, cả người trông thật quyến rũ và động lòng người.
Tất cả những câu hỏi Lục Kiến Thành muốn hỏi đều bị chặn lại trong lòng.
Xem ra anh không cần hỏi lại nữa.
Biểu hiện của cô đã chứng minh tất cả.
Cuối cùng, Lục Kiến Thành vẫn ghen tỵ nói: “Nếu em đã quan tâm người kia như vậy, sao còn nói thích anh, còn đến tìm anh làm gì?”
“Khuê Khuê, bây giờ anh cho em cơ hội, anh sẽ không ngăn cản em nữa, anh cho em cơ hội đi tìm anh ta.”
Nam Khuê cười.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trong lòng cô thực ra đã tưng bừng nở hoa rồi.
Người cũng như ăn phải mật ngọt vậy, chìm đắm trong ngọt ngào.
Nhưng trên mặt vẫn cố gắng nhịn lại, cố ý không nói lời nào.
Lục Kiến Thành quay lưng lại, lúc này anh không muốn nhìn cô, bởi vì anh muốn yên tĩnh một mình.
Cảm giác từ thiên đường xuống địa ngục có lẽ cũng là cảm giác này.
Rõ ràng một giây trước, cô vẫn còn đau lòng cho anh như vậy, lúc đó anh hạnh phúc muốn chết.
Nhưng mà giây trước anh vui vẻ bao nhiêu thì bây giờ lại khó chịu, thê lương bấy nhiêu.
Nam Khuê cũng không rời đi, cô chỉ lẳng lặng nhìn người nào đó đang giận dỗi.
Nhưng mà sau khi xoay người, Lục Kiến Thành lại hối hận.
Thật ra anh chỉ thử biểu hiện cô một chút, để cô dỗ dành anh một chút.
Để cô đi sao?
Anh không bao giờ để chuyện đó xảy ra đâu!
Hơn nữa, anh đã xây dựng tâm lý cho mình rất tốt rồi, chỉ cần cô chịu dỗ dành anh, anh sẽ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì trước đó nữa, tiếp tục sống hạnh phúc với cô, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ nhắc đến tên đàn ông gây mất hứng kia một lần nào nữa.
Nhưng mà anh thất sách rồi.
Cô còn không gọi tên anh một tiếng chứ đừng nói là dỗ dành anh.
Cuối cùng, Lục Kiến Thành chịu đựng không nổi.
Anh cố tình chạm vào vết thương, rồi giả vờ kêu rên ra tiếng.
Quả nhiên vừa nghe thấy tiếng rên của anh, Nam Khuê lập tức mềm lòng, cô đứng dậy, rót một cốc nước qua cho anh: “Anh có muốn uống chút nước ấm không?”
“Anh không uống.” Lục Kiến Thành kiêu ngạo nói, sau đó lại quay đầu ra chỗ khác.
Nam Khuê: “…”
Cô cầm lấy chiếc cốc pha lê, dùng ngón tay gõ nhẹ, lại hỏi: “Thật sự không uống sao?”
Sao cô có thể không biết là người nào đó đang giận dỗi chứ!
Lục Kiến Thành không có sức sống, anh nhận ly nước, uống mấy hớp rồi đưa cốc cho Nam Khuê: “Nếu nhớ người kia như vậy, tại sao lại không đi tìm anh ta?”
“Làm sao anh biết em chưa từng đi tìm?” Nam Khuê trả lời.
Nghe được câu trả lời này, Lục Kiến Thành lập tức cảm thấy khó thở.
Tự dưng anh hỏi làm gì?
Đáng lẽ anh không nên hỏi.
Cô vẫn còn đi tìm người đàn ông kia, vừa nghĩ đến chuyện này anh lại không khống chế được mà tức giận, vừa tức trong lòng anh lại bắt đầu đau.
Nhưng lần này, anh không còn bao dung độ lượng như trước nữa.
Anh đưa tay ra kéo Nam Khuê vào lòng: “Anh không quan tâm, nếu em đã đi tìm anh ta mà hai người vẫn không làm hòa, bây giờ người em thích là anh, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa, cũng sẽ không nhường em cho anh ta.”
“Nếu anh ta còn dám tới tìm em, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
Nam Khuê cười toe toét: “Ồ? Vậy anh định không bỏ qua cho anh ấy kiểu gì?”
“Đó là chuyện của anh và anh ta, chắc chắn sẽ có cách giải quyết giữa những người đàn ông với nhau.”
“Hơn nữa anh nhớ là em đã nói, anh ta đã kết hôn, rồi lại tái hôn, cho nên cho dù là về tình trạng hôn nhân hay thực lực kinh tế, anh ta vẫn kém anh.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê kìm lại nụ cười trong lòng, đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt quá đáng yêu.
Bộ dạng này, thật sự rất dễ thương!
“Lục Kiến Thành, anh ấy không tái hôn, không phải anh cũng ly hôn rồi sao? Anh nói như thể em giống như đồ vật mua về vậy?”
“Ừ, vậy thì coi như là mua đồ đi, anh có giá trị cao, em mua anh. Hơn nữa anh và anh ta sao có thể giống nhau chứ, anh dù là kết hôn lần đầu hay tái hôn thì cũng đều là em.”
Nam Khuê đưa tay ra, không nhịn được nhéo mặt Lục Kiến Thành một cái: “Sao em lại không phát hiện ra Lục tiên sinh mặt dày như vậy từ khi nào nhỉ?”
“Ứ, lúc nào cũng mặt dày với em.”
“Vậy có phải anh thực sự rất ghét anh ấy không?” Nam Khuê lại hỏi.
“Đương nhiên là ghét.”
“Cũng không thích anh ấy sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!