“Ừm.” Nam Khuê gật đầu.
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô: “Khuê Khuê, anh không muốn nói dối em, cũng không muốn lừa em, giọng nói đó quả thực là giọng của phụ nữ, nhưng mà, lúc đó bọn anh đang ở bệnh viện, không phải ở nhà.
“Anh bị thương, cô ấy đã cứu anh, bởi vì bên cạnh cô ấy không có người thân nào, anh cảm kích ơn cứu mạng của cô ấy, nên mới ở lại bệnh viện thêm hai ngày, đợi cho cô ấy hồi phục mới rời đi.”
Lục Kiến Thành không hề nói dối, cũng giải thích rất cặn kẽ.
Chỉ có điều duy nhất được che giấu là cái tên “Phương Thanh Liên”.
Cho đến lúc đó, Nam Khuê nhìn anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nhìn thấy cô khóc, Lục Kiến Thành lập tức hốt hoảng, đưa tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô: “Sao em lại khóc? Có phải có chỗ nào anh giải thích không rõ không?”
“Không có.” Nam Khuê lắc đầu: “Anh đã giải thích rất rõ ràng, nhưng sao lúc đó anh không nói với em qua điện thoại?”
“Anh có biết em đã buồn như thế nào khi nghe giọng phụ nữ trong phòng của anh không? Trái tim em như vụn vỡ, cả đêm em không ngủ được, cứ nghĩ mãi về hai người.”
“Lúc đó em không thể kiểm soát được bản thân, cứ suy nghĩ lung tung.”
Nam Khuê nói, nước mắt ngày càng dàn dụa.
Cô vẫn còn nhớ bản thân cuộn mình trong chăn, cô đơn đến thế nào, sợ hãi đến nhường nào.
“Đừng khóc nữa, Khuê Khuê đừng khóc nữa.” Nhìn thấy cô khóc, Lục Kiến Thành cũng đau lòng theo.
Anh cúi đầu, từng chút một hôn lên những giọt nước mắt trên mặt Nam Khuê.
Anh dịu dàng như vậy, đau lòng như vậy, sao có thể xảy ra chuyện gì với người phụ nữ khác được cơ chứ?
Mãi đến tận lúc này, Nam Khuê mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm, cô cong môi nở một nụ cười.
Nhìn thấy cô cười, trái tim đang quặn thắt của Lục Kiến Thành cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nhưng khi nghĩ đến ngày hôm đó, anh cũng thấy đau đớn vô cùng.
“Khuê Khuê…” Anh duỗi tay ra, ôm lấy gương mặt cô, nghiêm túc nói: “Em có biết tại sao anh lại không giải thích qua điện thoại không?”
“Hử?”
Lục Kiến Thành cúi đầu xuống, đầu mũi chạm vào đầu mũi của Nam Khuê, dùng giọng nói ấm áp nói: “Bởi vì anh đang đợi, anh muốn nghe chính miệng em hỏi anh, anh muốn biết rằng em cũng để ý đến anh, quan tâm đến anh.”
“Cho nên là, anh vẫn luôn chờ đợi. Nhưng mà, anh đợi đến lúc cuộc gọi đã tắt, cũng không đợi được em hỏi anh.”
“Đồ ngốc, em có biết không? Thật ra, anh luôn muốn em hỏi anh một cách thẳng thừng, nói, Lục Kiến Thành, đã muộn như vậy, đêm hôm khuya khoắt rồi, tại sao trong phòng anh lại có tiếng của phụ nữ, như vậy anh nhất định sẽ giải thích rõ ràng. Ít nhất thì việc này sẽ chứng tỏ được rằng em yêu anh, quan tâm đến anh.”
“Nhưng mà, em chẳng hỏi gì cả, nên anh liền nghĩ là em không quan tâm anh nữa.”
Nói ra những lời này, trong lòng Lục Kiến Thành cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sau khi yêu cô, tâm tư của anh trở nên rất đơn giản, nhưng cũng rất phức tạp.
Nam Khuê đưa tay ra, cũng không nhịn được nữa, vòng tay ôm chặt lấy eo Lục Kiến Thành, chặt đến mức tưởng chừng như hai người dính làm một.
“Tên ngốc Lục Kiến Thành nhà anh, anh mới là đồ ngốc, em yêu anh nhiều như vậy, quan tâm anh muốn chết, em làm sao có thể không để tâm đến anh cơ chứ?”
“Cho nên, anh mới là đồ ngốc, đại ngốc luôn.”
“Được, anh là đồ ngốc, đại ngốc, còn Khuê Khuê thì là đồ đáng yêu, siêu đáng yêu.” Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, đặt lên môi nụ hôn mãnh liệt.
Lại nhìn thấy đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, nhớ tới nụ hôn không vui vừa rồi, Lục Kiến Thành ôm lấy sau đầu cô.
“Khuê Khuê …” Anh nhìn cô và gọi đầy ấm áp.
“Hử?” Nam Khuê mở to mắt nhìn anh khó hiểu.
“Anh muốn hôn em, có được không?”
Anh hỏi, ánh mắt dịu dàng, vô cùng nghiêm túc thăm dò ý kiến của cô.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nam Khuê nghe thấy thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút nóng lên, nhưng lần này, cô không còn ngại ngùng, cũng không lùi lại.
“Không được.” Đột nhiên, Nam Khuê nói.
Vẻ mặt Lục Kiến Thành ngây ngốc, có chút đau lòng.
Nhưng mà ngay sau đó, cổ của anh bị một đôi tay mềm mại giữ lấy, đầu anh bị cô nhẹ nhàng kéo xuống dưới.
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi mềm mại đó phủ lên môi anh không chút báo trước.
Trong phút chốc, toàn bộ đầu óc của Lục Kiến Thành trống rỗng.
Phải mất một lúc anh mới phản ứng lại được, cả người hưng phấn đến mức lồng ngực như biển lớn, điên cuồng gầm thét.
Hóa ra đây chính là “không được” mà cô nói, ý cô muốn nói là cô muốn tự mình chủ động hôn anh.
Hãy để cô chủ động.
Chính là ý này, anh chẳng hiểu sai đâu.
Trong lòng Lục Kiến Thành lúc này như được thoa mật ngọt, Khuê Khuê của anh, luôn biết cách khiến anh kinh ngạc.
Nụ hôn của Nam Khuê, có hơi sượng và vụng về.
Nhưng mà, Lục Kiến Thành lúc này nào có thể chú ý đến những việc này, trong đầu anh chỉ có một câu: “Khuê Khuê hôn tôi rồi, cô ấy đã chủ động hôn tôi rồi.”
Tuy nhiên, ngay khi Lục Kiến Thành đang say mê kích động, đột nhiên môi anh trống không, Nam Khuê đã rời khỏi anh rồi.
“Sao thế?” Anh hỏi.
Nam Khuê thất thần nhìn anh, giống như chú thỏ con: “Em… em thiếu kinh nghiệm quá, có vẻ như hôn không giỏi bằng anh.”
Nào chỉ có thiếu kinh nghiệm thôi đâu, thật ra, tất cả kinh nghiệm của cô chỉ làm với anh.
Nói xong, Nam Khuê đỏ mặt đến mức có thể tan chảy nước.
Trời ạ, sao vừa rồi cô có gan nói ra những điều ngượng ngùng như vậy?
Nam Khuê ơi là Nam Khuê, mày thật là mất mặt quá đi.
Nhưng Lục Kiến Thành lại chầm chậm cười, anh cong môi, nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt tuấn tú đầy mê hoặc, thể hiện rõ ràng rằng tâm trạng đang vô cùng tốt.
“Vậy thì để anh dạy em.”
Nói xong, anh ôm đầu Nam Khuê, hôn đầy mạnh bạo.
Nhiệt độ trong phòng bệnh ngày càng cao.
Nam Khuê hai tay nắm lấy quần áo của anh, ngẩng đầu lên, đã không còn bất cứ suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể thuận theo anh, khiến bản thân chìm đắm rồi lại càng thêm say mê.
Sau nụ hôn ấy, Nam Khuê dựa vào vòng tay anh thở hổn hển.
Nhưng mà ngược lại, hơi thở của ai đó vẫn bình thản như vậy.
Mấu chốt là có người nào đó còn cố ý áp sát vào tai cô: “Thêm vài lần sẽ không mệt như thế nữa.”
Nhiệt độ trên mặt Nam Khuê càng lúc càng cao.
Mãi cho đến khi hơi thở ổn định, rời khỏi vòng tay anh, Nam Khuê mới nhận ra một vấn đề quan trọng.
“Anh bị thương ở đâu? Sao anh không nói cho em biết.”
“Hai ngày rồi anh mất liên lạc với em, nhưng thật ra anh ở trong bệnh viện dưỡng thương.”
Nam Khuê nghe xong, lập tức trở nên lo lắng: “Lục Kiến Thành, anh bị thương nặng như vậy sao không nói với em? Anh không biết em sẽ lo lắng, không yên lòng sao?”
“Chính vì sợ em lo lắng cho nên anh mới không dám nói cho em biết.” Lục Kiến Thành siết chặt tay cô, vẻ mặt đau khổ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!