Khi Nam Khuê đi qua, Lục Kiến Thành đang nằm dưới gốc cây nhắm mắt.
“Anh đau ở đâu, để em xem xem.”
Nhưng mà Lục Kiến Thành vẫn nhắm hai mắt.
Nam Khuê lại hỏi: “Khó chịu ở chỗ nào, nói cho em biết, có phải vết thương nứt ra không, hay chỗ viên đạn đau?”
Lục Kiến Thành: “…”
Vẫn không có phản ứng gì.
Nam Khuê mím môi, im lặng không hỏi thêm câu nào.
Cuối cùng, rốt cuộc Lục Kiến Thành cũng không chịu nổi nữa, lại mở mắt ra, nhìn Nam Khuê bằng ánh mắt buồn bực, giọng nói cực kỳ tủi thân: “Em còn biết quan tâm đến anh sao?”
“Đương nhiên là em quan tâm anh rồi.”
“Vậy vừa rồi anh ho khan, vết thương đau muốn chết, anh kêu rên, em cũng không tới xem.” Lục Kiến Thành so đo nói.
“Không phải em tới rồi sao?”
“Bây giờ sao có thể so được nữa? Bây giờ em đã xử lý xong vết thương cho tên họ Chu kia rồi mưới nhớ đến vết thương của anh.”
“Vì vết thương của anh, em đã băng bó kĩ rồi mà, hơn nữa vết thương của anh ấy nghiêm trọng hơn anh, lại còn không băng bó. Mà lúc nãy em đang tập trung băng bó không thể bị phân tán được, bắt buộc cẩn thận nhất có thể.” Nam Khuê nói.
Lục Kiến Thành quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng: “Nói đến cùng, em vẫn cảm thấy tên họ Chu kia quan trọng hơn anh, cậu ta xếp thứ nhất sau đó mới đến anh.”
“Em không có nói như vậy nha.” Nam Khuê nhún vai.
“Nhưng những gì em làm đã chứng minh như vậy.”
Nam Khuê: “…”
Đây là vu khống, cô không hề làm vậy mà?
“Hơn nữa anh ấy có tên họ đàng hoàng, tên là Chu Tiễn Nam, em thấy anh đừng gọi anh ấy là ‘tên họ Chu’ nữa, như thế không hay đâu.” Nam Khuê nói.
Cô vừa nói xong câu này, sắc mặt Lục Kiến Thành lại trầm xuống vài phần.
Trái tim lại càng xao động bất am.
Hai mắt nhắm nghiền, Lục Kiến Thành dựa vào gốc cây, cũng không muốn nhìn Nam Khuê, vì vậy anh chỉ tức giận nói: “Dù sao những gì anh thấy đó là, em chỉ quan tâm đến cậu ta, sống chết của anh em cũng mặc kệ.”
“Nam Khuê, em làm anh tức chết mất.”
Ở bên cạnh, Phương Kính đang cố gắng nhịn.
Nếu không phải cố nhịn thì cậu đã phụt cười từ lâu rồi.
Ôi, chuyến đi này thực sự quá đáng giá.
Nếu không, làm sao cậu có thể thưởng thức được biểu diễn đỉnh cao của tổng giám đốc Lục cơ chứ!
Nam Khuê đứng ở một bên, nghĩ rồi mở miệng nói: “Vết thương của anh còn đau không?”
“Đã hết rồi.” Lục Kiến Thành nói.
“Ồ.” Nam Khuê gật đầu.
Sau đó nói: “Họ đã rời đi rồi, hay là chúng ta cũng nhanh chóng đi thôi, viên đạn trên người anh cũng phải nhanh chóng được lấy ra.”
“Không lấy, chỉ có một viên đạn thôi, cũng không làm gì được anh.” Lục Kiến Thành ngạo nghễ nói.
Nam Khuê: “…”
Người đàn ông này bị sao vậy?
Rõ ràng vừa rồi mọi thứ vẫn bình thường.
Sau khi cô băng bó vết thương cho Chu Tiễn Nam, thái độ của anh đã quay ngoắt 360 độ.
Khoan đã……
Nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên Nam Khuê cười, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp.
Hóa ra là vì nguyên nhân này, người nào đó đang ghen.
Bởi vì cô vẫn luôn lo lắng về viên đạn trên người hai người, tuy nói là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng suy cho cùng vẫn còn ở trong cơ thể.
Chỉ cần viên đạn vẫn chưa được lấy ra, cô vẫn sẽ rất lo lắng.
Nhưng hóa ra là ai đó đang giận dỗi.
Nam Khuê bước tới khóe miệng cười tươi, trong trẻo nói: “Lục Kiến Thành, mở mắt ra, mau mở mắt ra, anh không để ý đến em nữa sao?”
Chà, ai đó vẫn ngồi đó như một tác phẩm điêu khắc trên băng.
Không thèm động đậy lấy một chút.
Sau khi nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, Nam Khuê hái một chiếc lá dài ở cành cây bên cạnh, đặt lên mặt Lục Kiến Thành và nhẹ nhàng di chuyển.
Vừa di chuyển vừa nhẹ nhàng gọi anh: “Lục Kiến Thành, mở ra, mau mở mắt ra.”
Liên tiếp mấy phút sau, Lục Kiến Thành không nhịn được nữa, chỉ có thể mở mắt ra.
Kết quả vừa mở mắt ra liền thấy nụ cười tươi rói trên khóe miệng Nam Khuê.
Đột nhiên, trong lòng ai đó lại càng thêm đau lòng hơn.
Anh đang tức giận đến phát điên lên mà người nào đó vẫn không phát hiện ra, vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ, cười tươi rói.
Đúng lúc này, đột nhiên Nam Khuê nhướng người lên.
Cô duỗi hai tay ra, đặt hai tay lên khóe miệng Lục Kiến Thành, nhẹ nhàng nâng lên.
Vừa nâng lên vừa nói: “Cười một cái đi, Lục Kiến Thành, anh cười một cái đi.”
“Anh nhìn anh xem, mặt lạnh tanh, chẳng đáng yêu chút nào hết.”
Lục Kiến Thành khoanh tay trước ngực, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ: “Thì đó, làm sao anh cười tươi tắn, dịu dàng như Tiễn Nam của em được.”
Người đàn ông này?
Nam Khuê cười thầm trong lòng.
Quả nhiên là đang ghen.
Vua giấm, hũ giấm lớn.
Nam Khuê không giả vờ nữa, cô bỏ tay xuống, nghiêm túc nhìn người đàn ông mặt nghiêm túc kia: “Lục Kiến Thành, anh đang ghen phải không?”
Đột nhiên bị nói trúng, Lục Kiến Thành lập tức mở mí mắt, nhẹ nhàng nhìn về phía Nam Khuê.
Trong lòng thầm nghĩ: Còn phải nói sao, đồ ngốc Nam Khuê, bây giờ mới phát hiện ra.
Nhưng khi nói ra lại là: “Không phải, anh là người hẹp hòi vậy sao?”
“Ồ…? Vậy sao…” Nam Khuê nhìn anh, cố tình kéo dài âm cuối như thể cô đã biết rõ rồi.
“Nếu như vậy thì xem ra người nào đó không cần em dỗ dành đâu nhỉ!”
Nói xong, Nam Khuê lùi lại.
Nhưng mà trong nháy mắt đó, Lục Kiến Thành đột nhiên ngước mắt và nhanh chóng vươn hai tay ra, giống như một con báo, anh lập tức nắm lấy cánh tay của Nam Khuê, rồi đột nhiên kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.
Cùng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Em muốn đi đâu?”
“À, em không muốn đi đâu cả, em chỉ nghĩ có người nào đó không thích nhìn thấy em nên em cách xa một chút thôi.”
“Không được đi, nằm im trong vòng tay của anh.”
Nam Khuê mím môi cười nhẹ.
Chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng dịu dàng và ngọt ngào.
“Vậy anh không tức giận nữa hả?”
“Bạn gái sắp chạy luôn rồi, còn tức giận cái gì nữa?”
Nam Khuê cúi đầu cười.
“Nhưng mà, anh vẫn cực kỳ tức giận vì bị phớt lờ đấy.” Lục Kiến Thành lại nói.
Nam Khuê: “…”
Ai nói phụ nữ hay thay đổi, rõ ràng đàn ông cũng thay đổi rất nhanh.
Lục Kiến Thành duỗi tay ra, xoay người Nam Khuê lại, nghiêm túc nói: “Về sau không được không để ý đến anh.”
Nam Khuê gật đầu.
“Không được thân mật với tên đàn ông nào khác trước mặt anh.”
“Em làm gì thân mật với ai khác?”