???
Nam Khuê lắc đầu: “Không sao!”
Cô thực sự không còn chút dũng khí nào để nói lại lần thứ ba nữa.
“Nếu như đã là em gái thì tôi nên làm cho tốt bổn phận em gái của mình, anh cũng vậy, làm tốt bổn phận anh trai của mình.” Nói xong, Nam Khuê nhanh chóng đóng cửa rồi rời đi.
Vừa giận anh lại cộng thêm thời tiết ban đêm rất lạnh, cô liền cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.
Vốn dĩ là muốn rời đi nhưng khi mở cửa bước ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài tối đen như mực, cô lại đang mặc đồ ngủ, đến khi lạnh tới đông cứng cả người thì cô cũng từ bỏ rồi.
Chần chừ một chút, cô quay người vào nhà, sau đó đi vào phòng ngủ. Có thể vì do chất cồn trong người, cô ngả người xuống tấm chăn, rất nhanh cả người cũng ấm áp hơn, cơn buồn ngủ cũng mau chóng ập tới.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm tiếng chuông đồng hồ của Nam Khuê đã vang lên. Cô không có ngủ nướng, vừa nghe thấy tiếng chuông liền ngồi dậy.
Vẫn may ban đầu khi chuyển nhà, quần áo hơi nhiều nên cô không chuyển đi hết, vậy mới có quần áo để thay.
Tắm rửa xong, khi cô bước xuống lầu, Lục Kiến Thành đã ở đó rồi, hơn nữa còn chuẩn bị xong đồ ăn sáng rồi.
“Qua ăn đi.”
Tuy tối hôm qua bị cô làm cho tức xì khói nhưng anh vẫn lo lắng sau khi cô uống rượu dậy sẽ bị đau đầu, dạ dày không thoải mái. Thế nên đặc biệt dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho cô.
Nam Khuê nhìn đồng hồ, lại nhìn bao nhiêu là món ăn trên bàn, nói không cảm động là giả. Thế nhưng cô cũng có tính kiêu ngạo của mình.
“Không cần đâu, hôm nay là ngày đầu tiên đến báo danh, tôi sắp muộn giờ làm rồi.”
Nhìn cô đang muốn đi, Lục Kiến Thành gọi cô lại: “Ở đây hoang vui hẻo lánh thế này, em chắc chắn có thể bắt được xe sao, ngồi xuống ăn sáng đi rồi anh sẽ đưa em đi.”
Không thể không nói, lời của Lục Kiến Thành trực tiếp đánh vào tâm lý của cô. Ở đây đúng là rất khó để bắt xe. Gọi thì có thể đợi được, nhưng đợi đến khi xe đến rồi, cô chắc chắn sẽ bị muộn.
“Anh chắc chắn sẽ đưa tôi đi bệnh viện?” Nam Khuê ngờ vực hỏi lại.
“Nhìn anh giống như đang trêu em lắm sao?”
Cô mím môi lại, ngồi xuống bắt đầu ăn.
Độ ấm của thức ăn rất vừa vặn, đặc biệt là cháo được nấu mềm, là hương vị mà cô thích ăn, ăn vào khiến trong bụng được lấp đầy bằng cảm giác ấm áp.
Ăn xong, Nam Khuê nghiêm túc nói với Lục Kiến Thành: “Cảm ơn.” Sau đó, hai người cùng nhau lên xe rời đi.
Đi khoảng nửa tiếng thì đến nơi. Lúc xuống xe, Nam Khuê lắc lắc điện thoại, chuyển tiền qua ting một tiếng.
“Cảm ơn anh, nhưng tôi không muốn mắc nợ anh.”
Lục Kiến Thành nhìn 30 tệ vừa được chuyển đến, tức không chịu nổi. Người phụ nữ này hoàn toàn coi anh là tài xế rồi.
Vừa đến bệnh viện, Nam Khuê đi tìm bộ phận nhân sự báo danh, sau đó đi tìm thầy hướng dẫn, cũng chính là sư mẫu.
Giây phút khi nhìn thấy sư mẫu, cô cảm thấy cực kỳ thân thiết, ấm ápĐọc nhanh tại TruyenApp.Online
Sư mẫu tên là Khương Thanh Phụng, là người tài hiếm có của khoa Tim, là một người có quyền lực ở khoa Tim. Là một người phụ nữ, lại có thể trở thành giáo sư khoa Tim ở độ tuổi này, hơn nữa có thể nổi bật lên trong số biết bao bác sĩ nam như vậy, quả thật là quá lợi hại rồi.
Thế nên Nam Khuê khâm phục bà là xuất phát từ tận đáy lòng. Nhớ khi lên lớp, thầy hướng dẫn đã miêu tả sư mẫu là một người cuồng y học, vì để làm nghiên cứu mà có thể không về nhà không vài tháng.
Ban đầu cô không hiểu, quay về ôm máy tính mê mẩn tra tư liệu, mấy dòng chữ đầu đề trên Baidu đã trực tiếp chinh phục được cô rồi, chứ đừng nói đến nội dung bên dưới.
Lúc này, trong lòng cô xuất hiện một tâm nguyện nho nhỏ, hy vọng có một ngày có thể trở thành học trò của bà, có thể làm việc dưới tay bà.
Không ngờ vậy mà lại trở thành hiện thực rồi. Khi Nam Khuê bước vào phòng làm việc, đúng lúc bà đang dạy dỗ người khác, âm thanh vang vọng, thái độ nghiêm khắc. So với sư mẫu mà cô gặp được khi tới nhà thầy hướng dẫn ăn cơm hoàn toàn như hai người khác nhau.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Thế nên, Nam Khuê hơi ngạc nhiên, cô đứng trước cửa cũng không tiện quấy rầy, vẫn đợi Khương Thanh Phụng bận bịu xong rồi cô mới tiến vào.
Khi bước vào, Nam Khuê có cảm giác mình đã qua một đời rồi, cái cảm giác này không được chân thực lắm, thế nên cô ngây người ra một lúc.
Đến tận khi Khương Thanh Phụng lên tiếng: “Bị doạ rồi?”
Nam Khuê lập tức lắc đầu, sau đó nói: “Không có, chỉ là em không biết nên xưng hô thế nào? Nên gọi sư mẫu hay hay gọi giáo sư Khương như mọi người.”
Khương Thanh Phụng cười mỉm, lắc đầu hiền hoà nói: “Đều không đúng.”
“Hả?” Nam Khuê giật mình.
“Ở bệnh viện em gọi tôi là bác sĩ Khương giống mọi người, ở bên ngoài, em có thể gọi là sư mẫu.”
“Được, bác sĩ Khương, hôm nay em tới báo cáo.”
Khương Thanh Phụng vừa lòng gật đầu, sau đó nói: “Ngày đầu tiên đến báo cáo đã bắt gặp tôi mắng người rồi, có phải đã bị doạ sợ rồi không?”
‘Vui lòng tìm kiếm và đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới nhất’
“Không có.” Nam Khuê lập tức lắc đầu.
“Nếu như em đã bắt gặp rồi, vậy tôi sẽ báo trước cho em biết, trong cuộc sống hằng ngày, tôi sẽ cố hết sức chăm sóc cho những tiểu bối như các em, nhưng trong công việc, tôi nổi tiếng là một người nghiêm khắc, không thể qua loa đại khái được.”
“Lỗi có thể mắc phải, nhưng hãy cố gắng hết sức để bản thân không phạm lỗi, những sai lầm tương tự nhau không được phép phạm phải nhiều lần. Còn nữa, thái độ của người học y rất quan trọng.”
“Những lời này em hãy từ từ ngẫm nghĩ đi.”
Sau khi báo cáo với sư mẫu xong, Nam Khuê trở về phòng nhân sự. Phòng nhân sự sắp xếp một nhân viên tới đào tạo cho những nhân viên mới, chủ yếu là giới thiệu về bệnh viện, cùng với những quy tắc mà khi vào đây cần phải tuân thủ.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, đào tạo cũng khá nhẹ nhàng.
Thời gian ăn trưa, Nam Khuê vừa đến nhà ăn xếp hàng, đột nhiên bên trong nhà ăn truyền tới một âm thanh vui mừng. Tiếp đó, cô nhìn thấy một người đang nhìn cô cười.
Đặc biệt là cô bác sĩ trẻ tuổi cùng nữ điều dưỡng kia ai ai cũng nở nụ cười vừa xán lạn vừa dịu dàng. Nụ cười đó khiến cả phụ nữ như Nam Khuê cũng không chống đỡ được.
Trong lòng cô lại có chút ảo não, sự nhiệt tình như vậy chắc chắn không phải dành cho người mới như cô.
Vậy? Là vì cái gì cơ chứ?
Cuối cùng xếp hàng lấy cơm xong, Nam Khuê tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, ngay sau đó Tống Dực đã gấp không chờ được mà ngồi ngay xuống bên cạnh cô.
Tống Dực cũng là đồng nghiệp mới vào giống cô, lại cùng một bộ phận, hai người cùng nhau huấn luyện.
Trải qua một buổi sáng đã khá là quen thuộc rồi.
“Waoo, Nam Khuê, vừa rồi cô có nhìn thấy không?” Tống Dực hứng thú hỏi.
“Nhìn thấy cái gì?” Nam Khuê ngơ ngác hỏi.
“Quý Viện đó!” Tống Dực không kịp ăn cơm, kích động trả lời.
Nghe thấy cái tên này, Nam Khuê ngơ ra một lúc, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc mà hỏi: “Quý Viện? Đây là tên của một người sao?”
“Cũng gần như thế, dù sao thì mọi người đều gọi như vậy.”
“Hả?” Nam Khuê lại giật mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!