“Ông bà đã đưa cho em, thì đây là của em.”
Lục Kiến Thành kiên trì, anh đem hộp trang sức đưa lại cho Nam Khuê.
Nam Khuê không cầm lấy, cũng rất kiên trì: “Tôi sẽ không lấy những thứ không thuộc về mình”.
Hơn nữa, hai người đã li hôn rồi, cô còn cầm cái này làm gì chứ?
“Nếu anh tìm tôi vì chuyện này thì giờ anh đi được rồi!”
“Em muốn đuổi anh đi sao?” Lục Kiến Thành siết tay, vẻ mặt không thể tin được nhìn cô.
Cặp mắt đen kia như sắp phun hỏa.
Anh hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên cười thành tiếng, khuôn mặt tuấn tú nhìn cô: “Nam Khuê, anh đúng là tìm nhầm người rồi.”
“Em nói đúng, những thứ đồ này đúng là anh không nên ép em nhận, người muốn nhận quà của Lục Kiến Thành anh có rất nhiều, cũng có rất nhiều cô gái muốn bước vào cửa nhà họ Lục, tại sao anh cứ nhất định phải tìm em chứ?”
“Hay lắm, bây giờ anh sẽ đưa những thứ này cho các cô ấy.”
Người đầu tiên mà Nam Khuê nghĩ đến là Phương Thanh Liên.
Trong nháy mắt, mặt cô liền trắng bệch, không còn một chút máu.
Nếu không phải đang dựa vào ghế sô pha, thì chắc hẳn cô đã không thể đứng vững nữa.
Một lúc sau, cô mới khôi phục lại giọng nói: “Anh nói đúng, tổng giám đốc Lục vốn có rất nhiều người theo đuổi, tôi vốn chẳng là gì cả, căn bản không đáng nhắc tới, huống hồ trong lòng anh còn có bạch nguyệt quang của mình.”
“Lục Kiến Thành, thật ra thì anh đã sớm muốn ly hôn với tôi rồi, chỉ là trong lòng anh vốn không vượt qua được rào cản, anh sợ phụ sự giao phó của ông nội, bây giờ thì tốt rồi, anh có thể đi tìm Phương Thanh Liên, cầu hôn với cô ta, sau đó hai người có thể lập tức ở bên nhau.”
Lục Kiến Thành siết chặt tay, trong mắt gần như có thể phun ra lửa.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là những gì em muốn nói sao?”
“Đây không phải là điều anh muốn làm sao?” Nam Khuê hỏi ngược lại.
Li hôn cũng đã li hôn rồi, hai người đã sớm tự do, vậy thì cô còn có quyền gì mà xen vào chuyện của người ta.
“Hờ…” Lục Kiến Thành cười lạnh, anh nhìn cô với ánh mắt gần như không có chút độ ấm: “Được rồi, tốt lắm.”
“Nam Khuê, nếu đây là điều em muốn, vậy thì anh sẽ làm theo những gì em muốn.”
“Tôi nói đây là điều tôi …” muốn khi nào?
Nam Khuê mở miệng, còn chưa kịp nói hết câu.
Đột nhiên, phịch một tiếng, cửa bị đóng lại, thân hình cao gầy của Lục Kiến Thành như gió biến mất ngoài cửa.
Hờ, đi rồi.
Đi còn dứt khoát hơn cô tưởng tượng.
Nam Khuê tự ôm chặt lấy mình, đột nhiên cảm thấy không khí lạnh lẽo.
Tim cũng thắt lại.
Cô đi ra khỏi cửa, bước đi trong vô thức.
Cô cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là tùy tiện đến đâu thì đến.
Đột nhiên đi qua một con phố, bên ngoài đèn màu rực rỡ, đông đúc xe cộ, bài hát này đến bài hát khác mạnh mẽ vang dội như đang đánh vào đầu cô.
Ngay lúc đó, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, cả người cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều.
Cô bước chân vào, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Bên trong có chút ồn ào, nhạc sôi động, lại có rất nhiều người, nếu là bình thường, cô nhất định sẽ thấy rất ồn ào, không muốn vào chút nào.
Nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy nơi này rất thoải mái, có thể giúp cô dùng âm nhạc lấp đầy suy nghĩ, không cần nghĩ đến gì nữa.
Bước vào quán bar, Nam Khuê tìm một chỗ ngẫu nhiên để ngồi xuống.
Ngay sau đó, một người phục vụ đến và hỏi cô muốn uống gì.
Cô không dám gọi rượu, vì sợ gặp nguy hiểm nên chỉ tùy tiện gọi một ly đồ uống.
“Đồ uống” được đưa lên, trang trí rất đẹp, nhìn rất dễ chịu.
Dưới sự tô điểm của ánh đèn, nó trông càng đẹp hơn.
Nam Khuê nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, cảm thấy nó rất ngon.
Chẳng mấy chốc, cô đã uống xong hết một ly.
Cô cũng không nghĩ nhiều, lại gọi thêm một ly nữa.
Tuy nhiên, khi uống đến cốc thứ ba, cô cảm thấy rõ ràng có điều gì đó không ổn.
Cô thấy rất chóng mặt, xây xẩm mặt mày.
Chuyện gì vậy?
Cô đâu có uống rượu, chỉ là uống một chút đồ uống mà thôi, sao mà lại say rồi.
Nam Khuê cầm lấy chiếc ly, loạng choạng đi tới quầy bar, đặt nó xuống, môi đỏ mọng nói: “Ông chủ, có phải anh đưa nhầm rượu cho tôi rồi không?”
“Rõ ràng tôi gọi đồ uống mà sao uống một chút đã thấy chóng mặt rồi, anh đổi cho tôi một ly khác đi.”
Ông chủ nhìn thấy cái ly còn chưa uống hết của cô, lập tức hiểu ra.
Loại rượu này, tên giống như đồ uống, mùi vị cũng rất tuyệt, rất giống đồ uống, nhưng là rượu có tác dụng chậm.
Cô gái này trông ngoan ngoãn, chắc là lần đầu đến đây, không hiểu mấy thứ này, nên đã gọi nhầm.
Sau khi nghe giải thích, Nam Khuê nửa hiểu nửa không gật gật đầu.
Sau đó cầm ly rượu, loạng choạng trở về chỗ ngồi khi nãy.
Cô, càng ngày càng chóng mặt.
Bây giờ cô đang có cảm giác đầu thì nặng nhưng chân tay lại nhẹ tênh.
Từng cơn chóng mặt tấn công lấy cô.
Nam Khuê gục đầu lên bàn, muốn đợi đến khi không còn chóng mặt nữa, ít nhất là có thể đứng vững rồi mới rời đi.
Cô móc điện thoại ra, muốn tìm người để nói chuyện nhưng nhớ ra Niệm Niệm đang đóng phim, cô ấy cũng vì cô mà chậm trễ nhiều thứ rồi nên không muốn phiền cô ấy nữa.
Hơn nữa Niệm Niệm cũng không ở đây, cô ấy ở cách cô như vậy, cô có gọi cũng vô dụng.
Cô có hai người bạn cũng khá thân, một người ra nước ngoài tiếp tục đào tạo chuyên sâu, người còn lại đang thực tập, mỗi ngày đều rất mệt nên cô cũng không muốn quấy rầy nữa.
Ngón tay cô dừng lại ở cái tên “Kiến Thành”, cô suy nghĩ một lúc lâu, rồi lặng lẽ lướt qua.
Ban ngày anh đi dứt khoát như vậy.
Bây giờ có lẽ anh đã ngồi trên máy bay đi tìm Phương Thanh Liên rồi cũng nên.
Cuối cùng, ánh mắt cô rơi vào ba chữ “Chu Tiễn Nam “.
Kể từ lần cuối hai người gặp nhau, cũng đã qua một thời gian khá dài rồi, không biết nhiệm vụ của anh ấy hoàn thành thế nào rồi? Có nguy hiểm gì không?
Nghĩ đến đây, Nam Khuê lập tức muốn hỏi một chút.
Cô say đến mức muốn bấm máy để gửi tin nhắn nhưng tay cứ bấm loạn xạ.
Cho nên cô chỉ đành gửi bằng tin nhắn thoại.
“Chu Tiễn Nam, hi, anh còn nhớ tôi không? Tôi là Nam Khuê.”
“Đã lâu không liên lạc với anh? Anh thế nào rồi? Có trở về thuận lợi không, tôi còn nợ anh một ly cà phê đấy!”
“Đợi anh bình an trở về rồi, nhất định phải nói với tôi một tiếng đấy!”
Bên kia, Chu Tiễn Nam vừa xuống máy bay, đang ngồi trên xe Đỗ Bằng tới đón.
Đột nhiên, điện thoại kêu ting một tiếng, anh cứ nghĩ là mẹ hoặc chị gửi tin nhắn đến.
Không ngờ mở ra lại thấy là của Nam Khuê.
Nói không kích động là giả, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế.
Điều làm anh bất ngờ đó là, Nam Khuê vậy mà lại gửi tin nhắn thoại.
Anh không nghĩ nhiều, lập tức mở ra nghe.
Mặc dù chỉ là một lời chào, một lời thăm hỏi bình thường.
Nhưng mà Chu Tiễn Nam nhanh chóng nghe thấy điều gì đó khác lạ, giọng của cô như đang say.
Ở hàng ghế trước, Đỗ Bằng còn kích động hơn cả Chu Tiễn Nam: “Lão đại, đây là giọng của chị dâu sao.”
“Đừng nói bừa.” Chu Tiễn Nam lạnh lùng mắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!