Chương 128: Hóa ra anh đã sớm yêu cô
Cố Thời Xuyên vừa nói xong, Lục Kiến Thành đột nhiên ngẩn người ra.
Bàn tay đang cầm điếu thuốc của anh chợt khựng lại giữa không trung.
Giờ khắc này anh đột nhiên mới cảm thấy mình vừa bừng tỉnh sau giấc mộng, trước kia anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nhưng bây giờ nghe Cố Thời Xuyên nhắc đến, anh mới phát hiện ra mình đã xem nhẹ một vấn đề rất quan trọng.
Kể từ khi làm hòa với Nam Khuê, trong lòng anh vẫn luôn kiên định.
Anh sẽ không bao giờ quay lại với Phương Thanh Liên nữa.
Đặc biệt là hiện tại, cho dù thực sự li hôn với Nam Khuê, anh cũng sẽ không quay lại với Thanh Liên.
Nhưng tại sao lại như vậy?
Cố Thời Xuyên nói rất đúng, trước kia đúng là anh từng rất yêu cô ta, nếu hai người li hôn thì anh quay lại với cô ta chắc chắn sẽ là kết quả tốt nhất.
Nhưng tại sao anh vẫn luôn bài xích như vậy?
“Tôi chưa từng nghĩ tới.” Lục Kiến Thành nói thật.
Anh thực sự chưa bao giờ nghĩ đến nguyên nhân.
Cố Thời Xuyên dập tắt điếu thuốc trong tay, nhàn nhạt nói: “Câu trả lời rất đơn giản, anh không yêu cô ấy nữa, anh đang yêu người khác.”
Vừa nói, ánh mắt anh ấy rơi vào phòng ngủ của Lục Kiến Thành và Nam Khuê.
Vừa rồi lúc anh ấy khám cho Nam Khuê, sự lo lắng, bất an của Lục Kiến Thành chính là câu trả lời.
Thế nhưng, tình yêu là như vậy, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
“Nếu tôi đoán không sai, người anh yêu bây giờ chính là vợ anh, không phải là Phương Thanh Liên.” Nói xong, Cố Thời Xuyên vỗ vai Lục Kiến Thành: “Cố gắng giữ lấy cô ấy, có những thứ khi mất đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
“Ngàn vạn lần đừng như tôi ngày trước.”
“Cám ơn!” Lục Kiến Thành chân thành nói.
Sau khi Cố Thời Xuyên rời đi, Lục Kiến Thành đi vào tắm rửa và nằm cạnh Nam Khuê.
Đêm đó, anh gần như mất ngủ, anh cứ nghĩ mãi về lời mà Cố Thời Xuyên đã nói: “Người anh yêu bây giờ là vợ anh”.
Người anh yêu là Nam Khuê?
Anh đã yêu Nam Khuê rồi?
Câu nói này vẫn luôn xoay vòng trong đầu anh.
Anh suy nghĩ thật lâu, đột nhiên anh hiểu ra, đúng vậy, anh đã sớm yêu Nam Khuê rồi, chỉ là anh không nhận ra thôi.
Chỉ cần thấy cô khóc, anh sẽ cảm thấy đau lòng, khó chịu, sẽ cảm thấy không nỡ.
Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống khi cô bỏ anh đi, anh đã thấy khó chịu.
Thậm chí khi nhìn thấy cô và Chu Tiễn Nam ở bên nhau, đặc biệt là lúc có hành động ái muội, anh sẽ ghen ghét muốn nổi điên lên.
Trước đây anh luôn nghĩ vì Nam Khuê là vợ của anh, là người của anh nên tuyệt đối không thể làm vậy.
Cho nên anh luôn cảm thấy mình chỉ đang chiếm hữu người của mình thôi.
Nhưng bây giờ, sau khi nghĩ kĩ lại, dường như có một cách hiểu khác.
Bởi vì yêu, nên mới để ý;
Bởi vì yêu nên mới đố kỵ;
Bởi vì yêu nên mới không buông.
Chỉ trách anh quá ngu ngốc.
Anh thật ngốc, anh hiểu ra quá muộn, tỉnh ngộ cũng quá muộn.
Mãi đến khi cô bị thương, bầm dập khắp người, mãi đến khi cô đệ đơn li hôn anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Lục Kiến Thành đưa tay, đem bàn tay nhỏ bé của Nam Khuê đặt trong lòng bàn tay mình, lời nói tràn ngập áy náy và tự trách: “Khuê Khuê, là do anh ngu ngốc, anh hiểu ra quá muộn, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
“Có thể không?”
“Có thể chứ?”
Mặc dù anh biết rằng Nam Khuê đã ngủ say, cũng không nghe được những gì anh nói.
Nhưng Lục Kiến Thành vẫn nhìn cô, nhỏ giọng thì thầm.
Anh hy vọng rằng cô sẽ cho anh một cơ hội nữa, lần này, anh nhất định sẽ trân trọng nó.
Anh hy vọng khi tỉnh dậy, cô có thể quên đi mọi chuyện đã xảy ra trước đó, rồi cả hai trở lại như lúc mới kết hôn.
Anh chắc chắn sẽ yêu cô gấp bội, chiều cô gấp bội.
Nhưng có thể không?
Liệu anh có còn cơ hội không?
Sáng hôm sau, lúc Nam Khuê vừa mở mắt đã thấy Lục Kiến Thành nằm bên cạnh mình.
Anh đang ngủ say, khuôn mặt vẫn vô cùng đẹp trai, tuấn lãng, nhưng trên mặt lại xuất hiện vài sợi râu mới, nhưng mấy sợi râu này hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.
Nam Khuê duỗi eo ngồi dậy, sau đó rời giường, thay một chiếc váy mới và đi xuống tầng.
Có lẽ là hết bệnh rồi nên cô cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hơn nữa có ánh mặt trời chói chang, tâm trạng cô cũng tốt hơn.
Lục Kiến Thành vừa tỉnh lại, chưa kịp mở mắt liền vươn tay sờ một bên, ý thức được bên cạnh không có ai, anh liền bật dậy ngay lập tức.
“Nam Khuê…”
Anh vừa gọi, vừa đi xuống giường tìm.
Nhưng tìm khắp căn phòng cũng không thấy Nam Khuê.
Trong nháy mắt, anh lại như quay trở về thời điểm tối qua về nhà tìm nhưng không thấy cô, lúc đó anh cũng hoảng sợ y như bây giờ.
“Nam Khuê …” Anh kêu, xốc hết rèm cửa lên.
Nhưng mà, lần này khác với lần trước, sau tấm rèm không có một bóng người nào, không có gì cả.
Lục Kiến Thành vẫn chưa từ bỏ ý định, lại xốc tấm rèm khác lên, đằng sau vẫn không có gì.
Anh cúi xuống và nhìn ra cửa sổ, cũng không thấy ai hết.
Lúc đó, anh chợt thấy nhẹ nhõm hơn.
Anh đang sợ điều gì?
Sợ cô nhảy lầu sao?
“Nam Khuê…”
Lục Kiến Thành xoay người lại, nhanh chóng chạy xuống tầng.
Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trong phòng bếp, anh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở một nụ cười.
Nam Khuê xoay người, chỉ thấy một người đàn ông với quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời và đi dép lê đang đứng đó, cô ngẩn người.
Ngay sau đó, cô bị Lục Kiến Thành gắt gao ôm chặt.
Sức lực của anh quá lớn khiến cô gần như không thở nổi, chỉ có thể vươn tay kéo anh: “Anh ôm chặt quá, tôi sắp không thở nổi rồi.”
Lục Kiến Thành lúc này mới thả lỏng một chút, nói: “Sao em lại đi xuống một mình? Anh còn tưởng rằng em biến mất rồi, làm anh sợ muốn chết.”
“Lần sau đi đâu thì nói cho anh biết trước”. Anh nói.
Nghe anh nói vậy, Nam Khuê cũng không rõ là trong lòng mình cảm thấy thế nào.
Kể từ sau khi kết hôn, trong lòng cô anh luôn là một người dịu dàng, nho nhã, lịch lãm.
Một người đàn ông mặc vest và thắt cà vạt, ngay cả cà vạt cũng không lệch chút nào, vậy mà lại lại bày ra bộ dạng hoảng loạn như vậy trước mặt cô.
Vì sao chứ?
Có phải vì tưởng rằng cô biến mất rồi nên mới hoảng hốt đi xuống tầng như vậy, điên cuồng tìm cô không?
Một người đàn ông như anh, vừa hoảng loạn vừa lo lắng, mất đi nguyên tắc của mình vì cô sao?
Nhưng mà đã muộn rồi.
Cô đã không cần nó nữa.
Có lẽ đây là cái ôm cuối cùng của hai người, có thể tham lam một chút cũng tốt, thế nên Nam Khuê cũng không cự tuyệt.
Lục Kiến Thành ôm cô, cô cũng lẳng lặng để anh ôm.
Cuối cùng, cả hai cùng nhau ăn sáng.