Chương 127: Nam Khuê rơi vào hôn mê
Nam Khuê mơ mơ màng màng, cô giống như nghe thấy lời anh nói, lại giống như không hề nghe thấy.
Chỉ biết Lục Kiến Thành vẫn luôn nắm lấy tay cô, luôn miệng nói gì đó, tâm trạng vô cùng sốt ruột, lo lắng.
“Lạnh, Lục Kiến Thành, tôi lạnh quá…”
Lục Kiến Thành không chút suy nghĩ chui vào chăn, ôm cô vào trong lòng.
“Lạnh quá.”
Nam Khuê vẫn luôn kêu, cơ thể cô run lên bần bật, mặtt và môi cô trắng bệch như không còn chút máu.
Lục Kiến Thành nhìn thấy thì vô cùng xót xa.
“Khuê Khuê, đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em.”
“Em sẽ không sao đâu.”
Lục Kiến Thành ôm chặt cô, mặt anh cũng ghé vào má cô để sưởi ấm cho cô.
Hơn mười phút sau, Nam Khuê cũng không kêu lạnh nữa, cơ thể cũng ấm lên một chút.
Có lẽ là do đã mệt, Nam Khuê nhắm mắt lại, khép hàng mi dài rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì trên người có độ ấm, sắc mặt của cô dần dần được cải thiện, đã trở nên hồng hào hơn một chút, không còn tái nhợt như trước.
Lục Kiến Thành cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ: “Ngủ ngon, anh ở cùng em.”
Lúc này anh mới bình tĩnh lại một chút, hơi thả lỏng người, nhưng vừa nghĩ đến cảnh cô nôn ra máu trong phòng tắm lại làm anh vô cùng lo lắng, mày nhíu chặt lại.
“Trên đường thế nào rồi, đã hết tắc chưa?” Lục Kiến Thành lại hỏi.
Bây giờ chỉ khi bác sĩ đến, nói rằng Nam Khuê không sao hết anh mới yên tâm được.
“Đã hết tắc rồi, bác sĩ sắp đến rồi.”
“Được.”
Giấc ngủ của Nam Khuê không ổn định chút nào, cô vẫn luôn lẩm bẩm đau đớn.
“Nóng ……”
Đột nhiên cô kêu lên, một bên lôi lôi kéo kéo quần áo, hai chân thì điên cuồng đá bỏ chăn, hai chân cũng múa may lung tung.
Lục Kiến Thành duỗi tay sờ mới phát hiện người cô rất nóng, đo nhiệt độ mới thấy đã sốt gần 40 độ.
Sao lại có thể như vậy?
Vừa rồi còn lạnh muốn chết, chỉ lúc sau đã nóng như vậy.
Lục Kiến Thành vô cùng lo lắng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Vì tình hình của Nam Khuê quá nguy hiểm, anh không dám hấp tấp cho cô uống thuốc hạ sốt, chỉ có thể đợi bác sĩ đến.
Chăn trên người Nam Khuê đều bị xốc ra hết, nhưng cả người cô vẫn đổ mồ hôi vì nóng, ướt đẫm cả tóc và quần áo.
“Mau chuẩn bị nước, nhiệt độ phải vừa phải, không được quá lạnh, cũng khôngkhông quá nóng.”
Sau khi nước được chuẩn bị xong, Lục Kiến Thành liền ôm Nam Khuê vào phòng tắm.
Sau khi tắm và thay quần áo mới sạch sẽ, Nam Khuê cũng đã thoải mái hơn chút.
Có thể là do sốt cao nên ý thức của cô rất mơ hồ, tư duy hỗn loạn, cả người cũng bất động, muốn mở mắt ra cũng không được.
Lục Kiến Thành lo lắng như kiến bò trên chảo lửa, may là lúc này bác sĩ cũng đến.
Khám cho Nam Khuê xong, bác sĩ chẩn đoán là do bị cảm, chẳng qua là tương đối nặng nên lúc nóng lúc lạnh.
Hơn nữa Nam Khuê mới xuất viện do tai nạn giao thông, cơ thể đã suy yếu, còn không tĩnh dưỡng tốt, cả một ngày không ăn cơm, thiếu chất dinh dưỡng, lại gặp gió lạnh nên mới bị cảm nặng như vậy.
Sau khi uống thuốc cảm và truyền dịch, nhiệt độ trên người Nam Khuê đã giảm xuống rất nhiều, trên người cũng thoải máu hơn một chút.
Nhắm mắt lại, cô đã choáng váng ngủ thiếp đi.
Có lẽ là do thuốc có tác dụng, cô không cảm thấy khó chịu nữa nên giấc ngủ này vẫn rất tốt.
Một lúc sau, Cố Thời Xuyên tới, Lục Kiến Thành liền kêu vị bác sĩ kia về trước.
“Xem cho cô ấy đi.” Lục Kiến Thành nói.
“Ừ.”
Cố Thời Xuyên đặt hòm thuốc xuống, đi về hướng Nam Khuê.
Sau khi chẩn đoán, kết luận giống như kết luận của vị bác sĩ vừa rồi.
“Vậy bao giờ mới khỏi?” Lục Kiến Thành vẫn cau mày.
“Còn phải xem tình hình thế nào đã, hôm nay nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tốt, bổ sung đầy đủ dinh dưỡng thì ba, bốn ngày nữa là khỏi rồi. Nếu không chăm sóc tốt thì một tuần nữa cũng chưa chắc đã khỏi, hơn nữa còn dễ bị tái lại.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Chờ Nam Khuê truyền dịch xong, yên ổn ngủ rồi, Lục Kiến Thành mới tắt đèn phòng đi, chỉ để lại một đèn treo tường.
Anh lại đắp chăn lên cho Nam Khuê, cúi đầu hôn lên trán cô: “Anh đi ra ngoài một lát, lập tức sẽ vào với em ngay.”
Lục Kiến Thành đi ra ngoài, thì Cố Thời Xuyên đang đứng dựa người trên lan can tầng hai, thanh tư yểu điệu, phong lưu tuấn lãng, toàn thân toát lên khí chất vừa cấm dục và sự lạnh lùng.
Anh ấy có đôi mắt màu vàng kim, cả người toát ra một khí thế người lạ chớ gần.
Lục Kiến Thành đưa cho anh một điếu thuốc để hút, sau đó cũng châm cho mình một điếu.
Thoáng chốc, làn khói bay lơ lửng, hai gương mặt lạnh lùng và xuất chúng như nhau trở nên mơ hồ trong làn khói.
“Lần này trở về còn đi nữa không?” Lục Kiến Thành là người lên tiếng đầu tiên.
Cố Thời Xuyên búng búng ngón tay, trả lời: “Tạm thời thì không.”
Anh ấy là bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng, đi du học nhiều năm ở nước ngoài, mãi đến bây giờ học xong mới trở về.
“Cô ấy chính là cô vợ mà cậu đã cưới hai năm trước sao?” Cố Thời Xuyên hỏi.
Chuyện kết hôn của Lục Kiến Thành chỉ mấy người thân thiết như anh ấy mới biết.
Nhưng lúc đó anh không can tâm tình nguyện, cũng chỉ muốn đơn giản nói vài câu nên ảnh kết hôn không chụp, kết hôn không tổ chức nên Cố Thời Xuyên cũng không biết mặt mũi Nam Khuê thế nào.
Mãi cho đến hôm nay mới được nhìn thấy cô.
“Ừ.” Lục Kiến Thành gật đầu.
“Nhắc mới nhớ, tôi còn chưa chúc mừng cậu, bây giờ nhân lúc ở đây, chúc cậu tân hôn…”
Cố Thời Xuyên còn chưa nói xong hai từ “hạnh phúc”, Lục Kiến Thành đã ngắt lời nói: “Không cần.”
Sau đó giải thích nói: “Chúng tôi sắp li hôn rồi.”
Sau một hồi kinh ngạc, biểu cảm trên mặt Cố Thời Xuyên lập tức trở lại bình thường.
Lúc trước ông nội anh bắt anh kết hôn với Nam Khuê, nhưng người mà anh yêu là Phương Thanh Liên.
Bây giờ ông nội đã mất, vậy anh đề ra việc li hôn là cũng điều hoàn toàn hợp lý.
Vì vậy, không có gì ngạc nhiên.
Lục Kiến Thành có lẽ đã đoán được Cố Thời Xuyên đang nghĩ gì, anh cười khổ: “Chuyện này là cô ấy kiên quyết muốn li hôn.”
Đúng vậy, cực kỳ kiên quyết.
Cô nhất quyết muốn rời khỏi anh.
“Cô ấy đề cập đến nó sao?” Cố Khi Thời ngạc nhiên: “Tại sao?”
“Một lời khó nói hết.” Lục Kiến Thành hít sâu một hơi, để bản thân chìm trong làn khói mờ ảo: “Có thể là do Thanh Liên, hoặc cũng có thể không phải.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!