Khi tên gọi ấy lại vang lên bên tai một lần nữa, trái tim Nam Khuê như rung lên điên loạn mà ấm áp.
Mấy năm nay, vì đợi một câu “bà Lục” của anh, cô thực sự đã phải hy sinh rất nhiều.
Chính lúc cô nghĩ chẳng còn cơ hội nào nữa, lúc đã vô cùng tuyệt vọng, anh lại cho cô câu trả lời tuyệt nhất.
“Thích, rất thích.”
Nam Khuê khẽ gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn Lục Kiến Thành.
“Cảm ơn anh, Lục Kiến Thành, cảm ơn anh đã tặng quà cho em.”
Lục Kiến Thành lại nhíu mày, có chút không vui: “Em gọi anh là Lục Kiến Thành?”
“Kiến Thành.” Nam Khuê đổi lại cách xưng hô.
Lục Kiến Thành: “…”
Gương mặt vẫn như cũ, không hề vui vẻ.
Nam Khuê thực ra đoán được cách xưng hô mà anh muốn nghe, nhưng cô thực sự không thể gọi được.
Hai người kết hôn đã lâu như vậy, tuy từ đầu cô đã mong được gọi anh như thế, nhưng lại luôn cảm thấy rất ngượng ngùng, cho nên vẫn luôn không thể gọi thành lời.
Nhưng bây giờ là một cơ hội rất tốt.
Không khí, mọi thứ xung quanh… tất cả đều vô cùng thích hợp.
Có nên gọi không?
Gọi? Hay là không gọi?
Thực ra trong lòng Nam Khuê cũng rất rối rắm.
Bàn tay nhỏ bé của cô, nắm lấy hai ngón tay một cách bất lực, trái tim như đập ra khỏi lồng ngực, cả người ngày càng đung đưa qua lại hai bên.
Lục Kiến Thành biết cô đang do dự, anh cũng biết, việc anh có thể làm chính là cho cô thời gian, cho cô không gian, để cô suy nghĩ kỹ càng, chứ không phải là ép cô.
Nhưng mà, thời gian đang trôi qua từng giây từng phút.
Khi mà Lục Kiến Thành đã từ bỏ cơ hội lần này, thì đột nhiên, Nam Khuê ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ấm áp nhìn anh: “Cảm ơn anh, chồng yêu.”
Lục Kiến Thành vừa nghe, liền cảm thấy trong tim giống như có tiếng của ngàn vạn đóa hoa đang nở rộ.
Ai nói hoa nở không có âm thanh?
Hoa nở trong lòng anh có âm thanh.
Mỗi đóa đều tươi đẹp, rực rỡ, làm rung động lòng người như thế.
“Anh chưa nghe rõ.”
Thế nhưng, người nào đó lại cố ý nói.
Nam Khuê cảm thấy Lục Kiến Thành rất lươn lẹo, hệt như một chú sói, lúc nào cũng lừa cô.
“Chồng yêu.”
Lần này, Nam Khuê nói to hơn.
Sau khi gọi xong, cả gương mặt cô đều ửng đỏ, nếu như có thể soi gương, cô dám bảo đảm gương mặt ấy nhất định đỏ đến mức có nước bắn ra ngoài.
Cũng may là cô không nhìn thấy, nếu không chắc là thẹn chết mất.
“Lần này rất rõ, anh nghe thấy rồi.”
Lục Kiến Thành nói xong, đi đến bên cạnh Nam Khuê.
Tay của anh đặt lên vai Nam Khuê, sau đó cúi người xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn: “Vợ à, hôm nay em thật đáng yêu!”
“Anh còn phải đi làm, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về nhé.”
Nói xong, Lục Kiến Thành liền rời đi.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại mình Nam Khuê đứng bất động ở đó.
Vợ?
Đáng yêu?
Anh vậy mà lại gọi cô như thế, lại còn khen cô đáng yêu?
Mấy điều này đều là lời thật lòng đúng không?
Nam Khuê xấu hổ lấy tay tự vỗ mặt mình, vỗ xong mới biết, gương mặt nhỏ của cô thực sự rất nóng, nóng luôn cả tay rồi.
Sau khi Lục Kiến Thành rời đi không lâu, Nam Khuê liền nhận được điện thoại của Lục Minh Bác .
“Khuê Khuê à, hôm nay con có rảnh không, cha có chút chuyện muốn nói với con.”
“Dạ cha, vậy con quay về nhà cũ gặp người.”
“Được, cha đã sắp xếp người đến đón con rồi, con ngồi xe đến nhé.”
“Dạ vâng thưa cha.”
Sau khi cúp máy, không biết tại sao, trong lòng Nam Khuê lại cảm thấy thấp thỏm không yên.
Sao đột nhiên cha lại tìm mình? Hơn nữa ngay cả xe cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, xem ra, tất cả đều đã được chuẩn bị từ trước.
Sau khi ngồi lên xe, Nam Khuê đi thẳng một mạch đến nhà cũ.
Nhìn thấy Vân Thư cũng ở đó, Nam Khuê càng cảm thấy bất ngờ và quái lạ.
Nhiều năm nay, theo như cô biết, ngoài vài chuyện quan trọng ra, cha mẹ đã rất hiếm khi cùng nhau xuất hiện, càng không thể cùng lúc lại ở chung một chỗ.
Mà bây giờ họ lại cùng lúc xuất hiện, chứng tỏ không phải chuyện đơn giản.
“Mẹ.” Nhìn thấy Vân Thư, Nam Khuê liền cất tiếng gọi đầy ngọt ngào.
“Đi lên đi, cha đang đợi con ở thư phòng đấy.”
“Vâng ạ.”
Đứng ở ngoài cửa thư phòng, trái tim Nam Khuê đập loạn xạ, vô cùng lo lắng.
Hít một hơi thật sâu, cô gõ cửa.
Chẳng mấy chốc, một giọng nói trầm ấm vang lên từ bên trong: “Khuê Khuê à, vào đi.”
Đẩy cửa ra, hương thơm tỏa khắp thư phòng, tràn ngập mùi sách.
Nam Khuê có chút không thoải mái bước vào: “Cha, cha tìm con có việc gì vậy ạ?”
“Khuê Khuê, ngồi đi, ngồi rồi nói.” Lục Minh Bác chỉ vào chiếc ghế sô pha đối diện ông.
Sau khi Nam Khuê ngồi xuống, Lục Minh Bác liền mở lời trước: “Gần đây, thằng khốn Kiến Thành đối xử với con thế nào?”
“Anh ấy đối xử với con rất tốt.”
Nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người vào trong hai ngày này, Nam Khuê lại một lần nữa nhen nhóm tia hy vọng.
“Khuê Khuê, cha mẹ chắc chắn sẽ đứng về phía con, cho nên con không cần sợ, nếu nó dám ức hiếp con, con cứ nói với cha mẹ.”
“Cha à, thực sự không có mà.”
Cho dù là tại thời điểm nào, cho dù quan hệ giữa cô và Lục Kiến Thành có tốt hay xấu, thì trước nay cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nói xấu anh trước mặt người nhà anh.
Lục Minh Bác thở dài một hơi, ánh mắt đầy đau lòng nhìn Nam Khuê: “Đứa trẻ ngốc, con nghĩ thằng nhóc này gần đây làm gì, bọn ta không biết sao?”
“Chính con, lúc nào cũng bảo vệ nó, lúc nào cũng nói giúp cho nó.”
Nam Khuê cúi đầu, không nói gì.
Đúng như vậy, cô yêu anh, thì làm sao có thể không bảo vệ anh được!
“Cha à, con biết cha mẹ quan tâm con, con xin lỗi, để cha mẹ phải lo lắng rồi.”
“Ông nội nói đúng, tính cách con quá hiền lành lương thiện cho nên cứ chiều theo nó. Chuyện dạo trước nó tổ chức sinh nhật cho Phương Thanh Liên, bọn ta đều biết cả rồi, con yên tâm, mẹ con đã đuổi người phụ nữ họ Phương kia đi rồi, trong thời gian ngắn cô ta sẽ không tới quấy rầy bọn con nữa đâu.”
Thì ra Phương Thanh Liên đã bị đuổi đi, chẳng trách gần đây lại biến đâu mất.
Nam Khuê lại nhớ đến cuộc gọi mà Phương Thanh Liên đã gọi cho Lục Kiến Thành, chắc là để Lục Kiến Thành đón cô ta quay về.
Bây giờ xem ra, Lục Kiến Thành không hề đón cô ta trở về.
Lúc này, Lục Minh Bác lấy từ trong ngăn kéo ra một phong bì đưa cho Nam Khuê: “Con xem đi.”
Nam Khuê vốn dĩ nghĩ rằng là đồ ông nội gửi cho cô, nên nhanh chóng mở ra.
Nhưng mà, khi nhìn thấy những tấm ảnh bên trong, cô trợn tròn mắt, rất lâu sau cũng không nói một lời.
“Cha, đây… đây đều là thật sao? Người ở trong ảnh thực sự là Phương Thanh Liên sao?”
Nam Khuê nhìn chăm chú vào người trong ảnh, gần như không dám tin.