Chương 299
Lâm Dịch vẫn không bỏ cuộc, anh ta tiếp tục gọi Mộc Mai: "Mau tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa, cô hãy nghĩ đến đứa con trong bụng của mình, còn có người nhà của cô nữa. Mau tỉnh dậy đi. Nếu cô còn không tỉnh dậy thì đứa nhỏ sẽ phải chết trong bụng của cô cô nỡ lòng nào để tụi nó còn chưa được nhìn thấy thế giới bên ngoài mà đã rời bỏ cô đi sao?" Lâm Nhất vừa hét lớn vừa giữ chặt lấy người Mộc Mai. Giây tiếp theo Mộc Mai đột nhiên mở bừng mắt, lúc cơn đau ập đến cô bắt đầu dùng sức, cô biết mình không được từ bỏ, cô nhất định phải giữ được đứa con của mình. Cô nhớ lại những gì Cố Văn nói với cô, cô nghĩ đến mẹ và ông nội đang còn hôn mê, cô không thể nào cứ như thế này mà rời xa bọn họ được.
Ở vùng ngoại ô hoang vắng, buổi Sáng sớm sau cơn mưa cuối cùng cũng bị phá vỡ bởi tiếng khóc lớn của hai đứa trẻ. Lâm Dịch như trút được gánh nặng, đặt hai đứa nhỏ xuống bên cạnh Mộc Mai, cười vui mừng: "Cô may mắn thật đấy, sinh ra một đôi long phượng”
Mộc Mai nheo mắt nhìn hai đứa trẻ đang nằm bên cạnh, lúc này cô thật sự rất vui mừng, cảm giác sống sót sau tai nạn thật sự rất tốt.
"Cảm ơn......ơn anh." Mộc Mai khó khăn nói ra hai chữ cảm ơn, cô đã tốn gần hết sức lực để sinh con, bây giờ ngay. cả việc nói chuyện thôi cô cũng cảm thấy vất vả.
"Xin lôi, tôi không thể ở đây thêm được nữa, chắc không bao. lâu nữa gia đình cô sẽ tìm đến đây ri Lâm Dịch đứng lên định rời đi nhưng quân áo bị năm lại, anh †a nhìn xuống, vậy mà lại là tay của Mộc Mai, cô nắm rất chặt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Lâm Dịch nhìn thấy hành động này của Mộc Mai liền đứng sững tại chỗ: "Ý của cô là gì? Cô muốn hỏi ai là người bắt cóc cô sao?”
Mộc Mai gật đầu, miệng cô mấp mấy nhưng không thốt ra được lời nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!