Chương 56
Bởi vì trong phòng rất yên tĩnh nên Hứa Tịnh Nhi có thể nghe thấy rõ ràng.
Cố Khiết Thần liếc nhìn Hứa Tịnh Nhi đang nằm bất động trên giường. Đôi mắt anh ánh lên tia cảm xúc nhưng nhanh chóng biến mất.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng xóa bỏ vẻ lạnh lẽo. Khi anh lên tiếng, giọng nói khàn khàn của anh mang theo chút dịu dàng: “Ừ, sao thế?”
Đôi mắt Hứa Tịnh Nhi khẽ run run. Cô nhắm mắt lại, vùi mình vào trong chăn.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng mặc quần áo sột soạt, tiếng mở cửa và tiếng bước chân dần vang xa.
Hứa Tịnh Nhi mở mắt ra một lần nữa. Đôi mắt vô hồn của cô nhìn chăm chăm lên trần nhà. Bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói dịu dàng khi nãy. Anh ấy đối với cô ta…cũng rất dịu dàng mà…
Tâm trạng Hứa Tịnh Nhi cứ trôi lờ lững. Trong thoáng chốc như trôi dạt về khoảng thời gian ba năm trước.
Cố Khiết Thần tỉnh lại, phát hiện bọn họ ở cạnh nhau hay nói cách khác là anh đã cho phép cô ở bên cạnh anh.
Mặc dù anh chưa bao giờ dùng lời nói ngọt ngào nói với cô nhưng anh rất cưng chiều cô, rất cưng chiều.
Trợ lý vừa về tới nhà đã lại bị sếp gọi điện trở lại công ty.
Người trợ lý đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại tòa chung cư thì nhìn thấy Cố tổng đang ngồi trên chiếc ghế trước đó Hứa Tịnh Nhi từng ngồi. Anh ngẩng đầu nhìn lên dàn đèn của tòa chung cư.
Anh mặc độc một chiếc áo mỏng manh. Gió lạnh thổi tới nhưng dường như anh không có cảm giác gì. Cũng không biết anh đã ngồi ở đây bao lâu rồi.
Trông anh thật cô đơn và bi thương.
Đây là lần thứ hai từ khi Hứa Tịnh Nhi trở về, người trợ lý nhìn thấy hình dáng này của Khiết Thần.
Người trợ lý không khỏi liếc nhìn về phía Khiết Thần đang nhìn. Đột nhiên, anh ta nhớ lại về Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi của quá khứ.
Anh ta mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên gặp Hứa Tịnh Nhi là ba năm trước.